Lưu Tuyết Lam hôn mê hai ngày cũng tỉnh lại, mắt thấy Bạch Tư Âm túc trực bên giường bệnh của mình, cô ta liền bày ra bộ dạng yếu đuối.
- Bác gái.
Bạch Tư Âm nghe tiếng gọi, lúc này đầu mới ngẩng lên.
Bà mừng rỡ đi đến bên giường, vừa đỡ Lưu Tuyết Lam vừa giúp cô ta rót nước.
- Cháu thấy trong người thế nào rồi, có chỗ nào không thoải mái thì nói với cô.
Lưu Tuyết Lam lắc đầu, cười gượng.
- Không đâu, cháu rất ổn.
Bác gái có bị thương ở đâu không?
Bạch Tư Âm thấy Lưu Tuyết Lam đã ra nông nổi này còn nhớ đến mình, trong lòng không khỏi cảm động:
- Bác không sao, may mà có cháu đến đó kịp thời.
Lúc cháu trúng đạn bác đã rất lo lắng.
- Anh Đình Dạ có tìm được kẻ xấu không? Bọn sát thủ cũng quá to gan rồi, đến Kỷ Gia cũng dám đột nhập.
Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc đã khiến lửa giận trong lòng Bạch Tư Âm bùng lên.
Cũng không biết Hạ Mẫn Hi kia đã cho Kỷ Đình Dạ uống bùa mê thuốc lú gì, để hắn cương quyết bảo vệ cô ta bằng mọi giá như vậy.
Thái độ lúc này của Bạch Tư Âm khiến Lưu Tuyết Lam rất hài lòng, trong mắt không giấu nổi vẻ đắc ý.
Chỉ cần người của Hắc Dạ ra mặt, không tin Hạ Mẫn Hi còn có thể bình an.
Tuy lần này thập tử nhất sinh, nhưng lại có thể thu hoạch ngoài mong đợi.
Bạch Tư Âm không muốn nói đến chủ đề đó, bà mỉm cười nhìn Lưu Tuyết Lam:
- Cháu vừa mới tỉnh, không cần nói những chuyện phiền nào.
Lúc nãy ba cháu có đến đây, ông ấy còn để quản gia ở lại để chăm sóc cháu.
Lưu Tuyết Lam lộ vẻ buồn rầu, nói với giọng ấm ức:
- Từ sau chuyện đó, ba đã không chịu tha thứ cho cháu.
Cho dù cháu đã giải thích mình chỉ vì muốn tốt cho anh Đình Dạ, nhưng không ai hiểu cả.
Lưu Tuyết Lam nói đến lệ nóng doanh tròng, khiến người ta không khỏi nảy sinh thương xót.
- Được rồi, hiện giờ A Dạ nó xem cô gái kia như bảo bối, ai nói gì cũng sẽ không nghe.
Đợi một thời gian nữa nó nhìn rõ bộ mặt của cô ta rồi, tự nó sẽ biết đâu mới là lựa chọn đúng đắn.
Lưu Tuyết Lam sụt sùi, cô ta nào có kiên nhẫn đợi lâu như vậy.
Hiện giờ mọi nghi ngờ đều dồn về phía Hạ Mẫn Hi, chỉ cần một chuyện xấu nữa thôi thì sẽ khiến cô rời khỏi nhà họ Kỷ.
Lưu Tuyết Lam đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, chắc chắn không có sai sót.
Người ta thường nói tâm phụ nữ độc như rắn rết, cô ta chính là ví dụ điển hình.
…
Trong phòng VIP của sòng bạc, Đàm Mặc bộ dạng tùy ý ngồi đối diện Rose.
Thấy ánh mắt dò xét của bà ta, hắn nhướn mày cất giọng bình thản:
- Hôm nay mời phu nhân đến là có thứ tốt muốn giao dịch, chẳng hay phu nhân có hứng thú không?
Rose sắc mặt không đổi, đem con bài trong tay đặt xuống.
- Vậy sao? Chẳng hay Đàm lão đại muốn giao dịch cái gì?
Đàm Mặc nhìn bài của Rose, nhiều khả năng là thùng phá sảnh.
Ván này có lẽ hắn không may mắn rồi, nhưng không vì thế mà trở nên khó chịu.
- Tôi biết nhiều năm này phu nhân luôn tìm kiếm một cố nhân.
Chính vì vậy mà tôi đã giúp bà nghe ngóng.
Nào ngờ trời thương, tôi đúng là đã tìm được giúp bà.
Sắc mặt Rose thoáng thay đổi, ngay đến Wilson đứng cạnh cũng kinh ngạc không thôi.
Đây chính là cái gai trong tim của bà ta, sớm đã trở thành căn bệnh lâu năm không thuốc chữa.
Rose thu lại tâm tình, con bài trong tay chậm chạp không buông xuống.
- Ra giá đi.
- Rất tốt, tôi thích người thẳng thắn.
Nghe nói Tống Thị trong tay bà đang rất có tiềm năng, tôi muốn một nửa cổ phần trong đó.
Ngoài ra, bà còn phải trả tự do cho một người.
Wilson cau mày, cái miệng này của Đàm Mặc cũng há to quá rồi.
Chẳng những đòi tiền mà còn muốn đòi người, sao hắn có đủ tự tin thứ mình nắm trong tay có thể khiến Rose thỏa hiệp.
Đàm Mặc trước sau vẫn bình thản, chờ đợi Rose đưa ra quyết định sau cùng.
Bà ta chỉ suy nghĩ vài giây, đã thật sự gật đầu thỏa hiệp.
- Thôi được, nói đi câu muốn ai từ chỗ tôi?
- Diệp Ninh.
Cô ấy không nằm trong kế hoạch của bà, yêu cầu này không quá đáng chứ?
Rose mỉm cười, đúng là Diệp Ninh không nằm trong kế hoạch của bà ta thật.
Nhưng cô cũng là một sát thủ có năng lực, cho đi thì thật sự rất đáng tiếc.
- Không ngờ Đàm lão đại cũng có lúc bị ái tình quấn thân.
Được rồi, cứ để Tiểu Ninh đi cùng cậu đi.
Ván này tôi nhận thua, mong là tin tức này của cậu không làm tôi thất vọng.
- Tất nhiên rồi, phu nhân đi thong thả.
Rose gật đầu, dẫn theo Wilson rời khỏi phòng VIP.
Đợi bà ta đi rồi, Quý Lẫm mới chậm rãi đi đến lật con bài sau cùng của Rose.
Đàm Mặc đưa mắt nhìn sang, quả nhiên là thùng phá sảnh.
Hắn mỉm cười, trong mắt lộ rõ vẻ chiến thắng.
- Bà ta nhân nhượng đến mức này, xem ra là thật muốn mạng của vị cố nhân kia.
Chậc, màn kịch này càng lúc càng hấp dẫn.
Quý Lẫm không đưa ý kiến, chỉ lên tiếng nhắc nhở Đàm Mặc:
- Bác sĩ tôi tìm cho Saly đã đến rồi, đang đợi anh ở phòng dành cho khách.
- Được, đi tìm đối tượng trao đổi tiếp theo thôi.
Hai người đàn ông một trước một sau rời khỏi căn phòng, để lại một mớ hỗn loạn cho nhân viên tạp vụ.
Đêm khuya, Diệp Ninh từ trong cơn mơ nặng nề tỉnh lại.
Trên eo cô là một cánh tay rắn chắc màu đồng.
Hơi thở nóng hổi phả lên gáy cô, khỏi nhìn cũng biết là ai đang bên cạnh.
Diệp Ninh không quay đầu, cất tiếng hỏi:
- Có chuyện gì mà lại đến vào giờ này?
Đàm Mặc hôn lên gáy Diệp Ninh, khàn khàn đáp:
- Tôi có chuyện vui muốn nói với em.
- Là chuyện gì?
Giọng điệu của Diệp Ninh vô cùng hờ hững, rõ ràng cô không mấy hứng thú với chủ đề này.
Nhưng Đàm Mặc không chút bận tâm, hắn chỉ biết kế hoạch của hắn đang thành công ngoài mong đợi:
- Tôi đã tìm được người có khả năng cứu Kiều Kiều.
Còn có, em bây giờ đã tự do rồi.
Diệp Ninh cau mày, thông tin này không khỏi khiến cô kinh ngạc.
- Ý anh là sao?
Đàm Mặc xoay người cô đối diện mình, híp mắt cười tươi như một đứa trẻ vừa được chia phần thưởng:
- Tôi đã làm một giao dịch với Rose, bà ta đã đồng ý để em rời khỏi Bạch Hồ.
- Giao dịch gì?
Đàm Mặc đặt ngón trỏ lên môi cô, cười đáp:
- Bí mật.
Hắn vừa dứt lời thì buông tay ra, không để Diệp Ninh kịp phản ứng đã vội vàng hôn xuống.
Nụ hôn của hắn rất dịu dàng, mang theo trân trọng cùng quyến luyến.
Diệp Ninh ngây ra, sau đó vô thức đáp lại.
Bầu không khí trong phòng càng lúc càng nóng lên, hơi thở nặng nhọc cùng nhịp tim cuồng dã.
Diệp Ninh đầu óc trống rỗng, hùa theo hành động suồng sã của Đàm Mặc.
- Ưm… nhẹ thôi…
Diệp Ninh kháng nghị khi Đàm Mặc làm cô đau, khiến hắn không khỏi thả chậm động tác.
- Xin lỗi, do tôi không kiềm chế được.
Diệp Ninh bất mãn chu môi, đây cũng không phải là lần đầu của hai người, hắn kích động như thế làm gì chứ? Đàm Mặc thấy cô phân tâm, cắn nhẹ nhũ h0a trên bờ ngực sữa của Diệp Ninh khiến cô giật mình kêu thành tiếng.
Quần áo cả hai rơi trên sàn nhà, tiếng r3n rỉ nức nở phát ra làm cho người ta đỏ mặt tía tai.
Đàm Mặc nâng người Diệp Ninh lên, từng đợt va chạm khiến cô choáng váng.
Diệp Ninh cắn môi, cào một đường dài trên vai hắn.
Nhưng nó không những không khiến hắn đau, mà ngược lại càng thêm hưng phấn.
Sóng tình như muốn nhấn chìm Diệp Ninh, động tác của Đàm Mặc ngày càng kịch liệt.
Đau đớn xen lẫn kh0ái cảm khiến khóe mi cô nhòa lệ.
Đàm Mặc hôn lên môi Diệp Ninh, chặn lại âm thanh nức nở mà cô chưa kịp phát ra.
Ngay lúc cao trào, hắn siết chặt vòng tay ôm lấy Diệp Ninh, giọng hắn khàn khàn nhuốm mùi d*c vọng:
“Ninh Nhi, ở bên tôi có được không?”
Diệp Ninh không trả lời, cô gục trên vai hắn nặng nề nhắm mắt.
Sau khi cơn h0an ái qua đi, thứ động lại chỉ là mệt mỏi.
Đàm Mặc cũng không phải muốn nghe câu trả lời, hắn chậm rãi lui ra rồi mới đứng dậy bế Diệp Ninh vào phòng tắm.
Cô lúc này như một chú mèo lười biếng tận hưởng sự chăm sóc của chủ nhân, làm cho Đàm Mặc yêu thương không rời.
Nhìn cơ thể trắng nõn nà giờ khắc này đầy rẫy những dấu hôn đậm nhạt, Đàm Mặc đắc ý giúp Diệp Ninh tắm rửa thay quần áo.
Lần nữa chui vào chăn, mi mắt Diệp Ninh gần như đã dính chặt.
Cô lười biếng nói với Đàm Mặc:
- Có gì để sáng mai rồi nói, em buồn ngủ rồi.
Đừng phiền em.
Đàm Mặc cười trầm thấp, cúi đầu hôn lên môi Diệp Ninh.
- Ngủ ngon, tình yêu của tôi..