Thành thiếu chủ nghe được tiếng cười của Sở Bách Hà, chớp chớp mắt, sau đó gõ vách tường: “Đừng cười lớn đến thế,trước khi cười thì nên nghĩ đến hậu quả, nếu không phải nể mặt cả hai chúng ta đều có chung kẻ thù là Dương Tầm Chiêu, tôi cũng không dám đảm bảo rằng cô sẽ có hậu quả thế nào đâu?”
Thành thiếu chủ cũng cố ý không kìm giọng, Sở Bách Hà có thể nghe thấy, đương nhiên Dương Tầm Chiêu ở bên kia cũng nghe được.
Sở Bách Hà sửng sờ, khóe môi bất giác hơi giật giật, phản ứng đầu tiên là phủ nhận: “Anh uy hiếp tôi, tôi…”
Thứ Sở Bách Hà cô ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp!
Nhưng cô còn chưa nói xong, Đường Minh Hạo đã cản cô lại.
“Tình hình gì thế này? Phòng bao số 11 cũng nhằm vào lão đại sao?” Cố Ngũ nghe Thành thiếu chủ nói thế cũng ngẩn ra, tình hình ngày hôm nay đúng là càng ngày càng phức tạp: “Đó là ai thế? Phòng bao số 11 là nữ.”
“Không cần để ý đến phòng bao số 11.” cậu ba Dương rõ ràng không xem phòng bao số 11 là kẻ thù, bởi vì anh đã nghe ra được giọng nói của Sở Bách Hà từ lâu.
Lần trước khi Sở Bách Hà và Hàn Nhã Thanh cùng nhau tham gia cuộc thi thiết kế của Dương Thị, anh từng gặp mặt Sở Bách Hà, cũng trò chuyện vài câu, cho nên nhớ được giọng nói của Sở Bách Hà.
Anh cũng đoán được chắc là Sở Bách Hà đại diện cho Mộ Dung Tri đến đây.
Sở Bách Hà là kiểu người thích nơi ồn ào, cho nên lúc trước có khả năng là trượt tay nhấn nhầm vào chuông.
Bởi vì biết người trong phòng bao số 11 là Sở Bách Hà cho nên cậu ba Dương cũng không nghĩ nhiều.
“Ồ.” Cố Ngũ nhẹ nhàng đáp lại, không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là hơi thất vọng nữa.
“Lão đại, anh Mặc ở phòng số 10 có ý muốn kiếm chuyện với chúng ta rõ ràng như thế, chúng ta cũng không thể bỏ qua dễ dàng được đúng không” Cố Ngũ quay sang nhìn lão đại nhà anh, hai mắt phát sáng.
Chuyện giống khi nãy thật sự rất kích thích, rất đã ghiền, Cố Ngũ cảm thấy sẽ là cho người ta ghiền chết, bình thường anh làm việc vô cùng bình tĩnh, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy máu toàn thân giống như đang sôi trào, làm anh không thể khống chế được mà muốn tiếp tục.
Nhưng mà anh còn phải nhận được sự cho phép của lão đại mới được!!
“Vậy lại đấu giá thêm vài món, khống chế giá cả cho tốt.” Từ trước đến giờ cậu ba Dương không phải là loại người đứng yên cho người khác ăn hiếp, nếu có người đến tận nơi kiếm chuyện, anh cũng không thể nào không đánh trả.
Mấy món đấu giá tiếp theo, món nào Dương Tầm Chiêu cũng đều tham gia đấu giá, anh Mặc ở phòng bao số 10 cũng tiếp tục nhấn chuông theo, nhưng mà lần nào cuối cùng cũng là anh Mặc trả tiền.
Không có ra giá trên trời như hai lần trước, nhưng mà giá của mỗi lần cũng không hề thấp, tóm lại anh Mặc đấu giá thắng cũng không có lợi gì.
9000 tỷ mà chú Đổng chuyển đến đã nhanh chóng xài hết.
“Thành thiếu chủ, chúng ta xài hết tiền rồi.” Lúc này Cường thật sự rất muốn khóc, lần nào Thành thiếu chủ cũng thua dưới tay cậu ba Dương, chưa có lần nào thắng cả.
Có mấy lần, rõ ràng Thành thiếu chủ đã tính toán kỹ, cũng đã khống chế được, nhưng lần nào cậu ba Dương cũng đều có thể dừng lại trước cái giá Thành thiếu chủ tính toán từ trước, đúng là rất thần kỳ.
Không lẽ cậu ba Dương cũng học tâm lý cùng với cô cả, có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác!
Không lẽ cậu ba Dương có thể nhìn xuyên qua tường, nhìn thấu suy nghĩ của Thành thiếu chủ sao?
“Bảo chú Đổng chuyển tiền sang tiếp đi.” Đã dùng xong chín nghìn tỷ, Thành thiếu chủ lại không hề đau lòng chút nào.
“Tôi phải thắng Dương Tầm Chiêu một lần.” Bây giờ, đối với Thành thiếu chủ mà nói, không có việc gì quan trọng hơn việc thắng Dương Tầm Chiêu.
“Chú Đổng nói, lúc nãy thành chủ đã nói, không thể cho Thành thiếu chủ thêm tiền nữa.” Cường thầm thở phào, hơi dè dặt nhìn về phía Thành thiếu chủ nhà anh, thật ra chú Đổng không hề nói lời này, là anh không muốn nhìn Thành thiếu chủ tiếp tục phá của nữa nên mới nói dối.
“Sao thành chủ lại biết được?” Thành thiếu chủ đảo đôi mắt đào hoa vô cùng đẹp lại, nhìn Cường.
“Là tôi nói cho quản gia Trọng biết, lần trước khi gặp thành chủ, quản gia Trọng đã cho tôi số điện thoại.”
Cường bị nhìn Thành thiếu chủ nhìn chằm chằm, trong lòng cực kỳ hốt hoảng, thật ra anh cũng không hề nói cho quản gia Trọng, cho dù Thành thiếu chủ có quậy lớn hơn nữa thì anh cũng không thể nói nói cho quản gia Trọng biết.
Anh chỉ muốn cản Thành thiếu chủ lại thôi.
“Vậy bỏ đi.” Mắt Thành thiếu chủ hơi lóe lên, không biết nghĩ đến điều gì, không ngờ lại đồng ý.
Cường thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Vật phẩm đấu giá tiếp theo là một cây trâm ngọc, giá khởi điểm là mười lăm tỷ, mỗi lần đấu giá tăng lên một tỷ rưỡi.” MC lại tiếp tục giới thiệu món đồ đấu giá tiếp theo.
“Món này không mắc, chắc là chúng ta vẫn còn có thể đấu giá thêm lần nữa đúng không?” Rõ ràng Thành thiếu chủ vẫn còn có chút không cam lòng.
“Thành thiếu chủ, lúc nãy tôi đã tính rồi, chúng ta còn dư chưa đến 9 tỷ.” Lần này Cường không có nói sai, bọn họ thật sự chỉ còn 9 tỷ.
9000 tỷ, chưa đến một tiếng đồng hồ, cũng chỉ còn lại 9 tỷ, trừ Thành thiếu chủ ra, còn ai có thể phá của đến thế này?
Nếu đổi thành con cái nhà bình thường khác, khi về nhà chắc là sẽ bị đánh chết quá?
Thành thiếu chủ nhướng mày, không nói gì nữa, hiếm khi mà yên lặng lại.
Tuy Cường cảm thấy hơi kỳ lạ, cũng rất ngạc nhiên, nhưng nếu Thành thiếu chủ đã hứa sẽ không làm bậy thì anh cũng không nói thêm.
“Tổng giám đốc, cây trâm này không tệ, có thể tặng cho cô chủ.” Thư ký Lưu luôn lo lắng đề phòng vừa nhìn thấy cây trâm ngọc thì hai mắt sáng rực lên, anh cảm thấy cây trâm đó rất hợp với cô chủ.
“Ừ, đúng là không tệ.” Mắt cậu ba Dương cũng sáng lên, cây trâm ngọc này đúng là rất hợp với vợ anh.
Cho nên anh muốn cây trâm này.
“Mua nó về.” cậu ba Dương nói thẳng với Cố Ngũ, tuy cậu ba Dương nói rất đơn giản, nhưng Cố Ngũ lập tức hiểu ý của cậu ba Dương.
Cũng có nghĩa là, cho dù lần này có thua anh Mặc thì cũng phải mua được cây trâm ngọc kia.
Cậu ba Dương định tặng cây trâm ngọc này cho cô chủ, chắc chắn không thể để người khác mua mất.
“Vâng, tôi biết rồi.” Cố Ngũ gật đầu đồng ý, sau đó nhấn chuông, giá của cây trâm ngọc này cũng không quá đắt, cho dù anh Mặc tranh cùng cậu ba Dương thì cũng sẽ không nâng giá lên quá cao.
Cố Ngũ đã chuẩn bị sẵn tinh thần tranh cướp với anh Mặc, hơn nữa lần này nhất định phải mua được.
Nhưng điều làm Cố Ngũ ngạc nhiên là, sau khi anh nhấn chuông rồi, anh Mặc ở phòng bao số 10 lại không có hành động gì.
“Ồ, tình hình gì thế này?” Cố Ngũ ngẩn ra, không dám tin vào hai tai mình: “Có phải tôi đã nghe sót rồi không?”
“Không, lần này phòng bao số 10 thật sự không có tranh cùng chúng ta.” Thư ký Lưu liên tục giải thích với Cố Ngũ.
“Thua sợ rồi sao? Không dám đấu với lão đại nữa hay là hết tiền rồi?” Cố Ngũ cong môi, đúng là không ngờ được sẽ có diễn biến thế này.
“Tôi thấy có lẽ là hết tiền rồi.” Thư ký Lưu tin nguyên nhân này hơn.
“Đây là chuyện tốt, không có anh Mặc ở phòng bao số 10 cướp với chúng ta, có lẽ chúng ta sẽ không tốn nhiều tiền để mua cây trâm ngọc này đâu, chỉ khoảng một 16,5 tỷ là mua được, tôi cảm thấy không có người nào dám cướp với chúng ta.” Cố Ngũ lấy lại tinh thần lập tức cười, anh cảm thấy lão đại nhà anh may thật.
Mấy món lão đại không thích đều tính kế để anh Mặc kia mua hết, mà đến khi có đồ lão đại nhà anh thật sự muốn thì anh Mặc đã hết tiền.
Không có ai dám cướp với lão đại!!!
Đây là đến cả ông trời cũng giúp lão đại nhà anh.
Lão đại đúng là cực kỳ may mắn!!
Lần này anh Mặc không đấu giá cùng, mọi người ngồi ở đây đều thấy rất kinh ngạc, nhưng cũng như nhưng gì Cố Ngũ đoán, anh Mặc không đấu giá cùng, những người khác cũng không đấu giá theo, không có ai ra giá, không có ai dám cướp với cậu ba Dương cả.
Chuyện tối hôm nay thật sự rất kỳ quái, đến nước này rồi, không ai dám tự đâm đầu vào họng súng, ngay cả anh Mặc cũng đã tắt lửa, bây giờ ai còn dám đi cướp với cậu ba Dương nữa chứ?!
Lúc này tất cả mọi người ở đây đều đã khẳng định rằng không ai dám cướp với cậu ba Dương hết.