Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1128: Sức chiến của đường minh hạo, là tổ tông nhỏ, ác ma nhỏ (2)



"Nó? Nó? Nó chính là Đường Minh Hạo à?" Mấy người ở bên ngoài nhà lớn của nhà họ Đường đều trợn tròn mắt.

Đường Minh Hạo lại là một đứa bé năm tuổi?

Một đứa bé năm tuổi sao lại trở thành tình địch của lão đại vậy?

Bây giờ trẻ con đều lợi hại như vậy sao?

Đây chính là Đường Minh Hạo mà lão đại bảo chúng ta tìm sao?" Tiểu đội trưởng âm thầm nuốt nước miếng một cái, có chút không dám tin: "Lại là một đứa bé?"

"Tình địch của lão đại?"

"Lão đại quả nhiên lợi hại, ngay cả tình địch cũng… đặc biệt như thế."

"Đặc biệt cái đầu của anh, cuối cùng bây giờ là xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta phải làm sao đây?"

"Đại ca Cố dặn dò, tìm được người, phải trực tiếp bắt lại dẫn về cho lão đại, vậy bây giờ chúng ta bắt người về là được rồi." Một người ngay thẳng đưa ra một đề nghị ngay thẳng.

"Nhưng mà lúc trước lão đại nói chính là bắt tình địch, bây giờ lại biến thành một đứa bé năm tuổi, có phải là nên thay đổi kế hoạch một chút không?"

"Nếu không chúng ta xin phép Đại ca Cố một chút đi, bắt cóc một đứa bé năm tuổi, đây cũng không phải là chuyện Diêm môn chúng ta làm.

"Được, tôi lập tức gọi cho Đại ca Cố." Tiểu đội trưởng lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Ngũ.

Nhưng mà tiểu đội trưởng gọi nhiều lần, bên kia cũng không có ai tiếp.

Mà cùng lúc đó, bạn nhỏ Đường Minh Hạo đã đi theo Phạm My xuống lầu.

"Mợ à, mợ không cần đi theo con đâu, con tự mình dạo chơi trong sân là được rồi." Lần này Đường Minh Hạo đi ra, vốn là vì muốn biết mục đích rõ ràng của mấy người do Dương Tầm Chiêu phái đến, cho nên khẳng định không thể để cho người khác đi theo.

Cậu muốn một mình ra ngoài, một người lạc đàn, mới có thể càng dễ biết rõ kế hoạch của những người kia.

Đương nhiên, những người kia đều là người của Dương Tầm Chiêu, cho nên từ trong đáy lòng bạn nhỏ Đường Minh Hạo không có gì lo lắng, hay là sợ cái gì.

"Đi đi, vậy con đi chơi đi, vừa vặn mợ cũng có một chút chuyện, mợ lên lầu trước đây." Phạm My cũng không có suy nghĩ nhiều, từ trước đến nay bạn nhỏ Đường Minh Hạo luôn hiểu chuyện, mà lại độc lập, vẫn luôn có ý nghĩ của chính mình, người của nhà họ Đường đều tôn trọng ý của cậu bé, cho nên bình thường chỉ cần không phải là chuyện nguy hại đến cậu bé, thì tất cả mọi người sẽ tùy theo bạn nhỏ Đường Minh Hạo.

Hơn nữa Phạm My cũng vừa vặn muốn gọi điện thoại cho Đường Vân Thành, hỏi một chút xem lúc nào thì Đường Vân Thành trở về.

Phạm My nhìn thấy Đường Minh Hạo đi đến sân, đi về phía những đồ chơi bình thường các cậu hay chơi, liền yên tâm lên lầu, dù sao trong sân của nhà họ Đường cũng còn có những người khác, hơn nữa nhà họ Đường đề phòng nghiêm ngặt, người ngoài không thể vào được.

Đường Minh Hạo chơi ở trong sân rất là an toàn.

Sau khi Phạm My lên lầu, Đường Minh Hạo liền chuyển hướng, không có đi đến nơi mấy món đồ chơi, mà là đi về phía cửa chính.

Đương nhiên, bạn nhỏ Đường Minh Hạo từ trước đến nay đều vô cùng thông minh, cậu biết nếu như bị bọn người quản gia phát hiện cậu muốn đi ra cửa, chắc chắn bọn họ phải hỏi cái này hỏi cái kia, hơn nữa chắc chắn sẽ không để cậu đi ra ngoài một mình.

Cho nên Đường Minh Hạo cố gắng hết sức tránh quản gia, còn có những người khác ở bên trong nhà họ Đường, một mình lặng lẽ đi đến cửa chính.

Đương nhiên, Đường Minh Hạo biết, cậu trực tiếp đi ra ngoài như vậy, khẳng định sẽ để cho người bên ngoài nghi ngờ, cho nên cậu cố ý cầm một cái cầu, chơi một hồi, sau đó giả bộ không cẩn thận vử cầu ra ngoài cửa.

Sau đó cậu liền rất tự nhiên nhanh chóng đi về phía cửa chính, lần này, cậu lại có lý do, cậu muốn đi nhặt cầu.

Không gọi điện thoại được, Đại ca Cố không tiếp điện thoại. Tiểu đội trưởng vẫn không gọi được điện thoại, có chút nóng nảy, bọn họ lại không có điện thoại của cậu ba Dương, đương nhiên, bọn họ cũng không dám trực tiếp đến hỏi ý của cậu ba Dương..

"Đứa bé kia đi ra? Nó thật sự chính là Đường Minh Hạo à?" Giờ phút này mấy người canh giữ ở bên ngoài đều nhìn thấy Đường Minh Hạo đang chạy đến phía cửa chính, cả đám đều theo bản năng nín thở.

"Chắc chắn rồi, vừa mới nãy chính miệng bà Đường đã gọi, tuyệt đối sẽ không sai, lão đại nói người ở nhà họ Đường, chắc chắn sẽ không sai, mà chúng ta tra xét hai ngày một đêm cũng không có phát hiện người nào khả nghi khác, chắc chắn là nó không sai rồi."

"Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây?"

Mấy người nhìn qua cậu bé ở cửa chính cả đám đều trầm mặc.

"Làm sao bây giờ? Có thể làm sao chứ?"

Mà tại lúc này, bạn nhỏ Đường Minh Hạo mở ra cửa lớn, bước ra.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo cũng giả bộ làm như không có việc gì, cũng không có nhìn khắp nơi, cậu liền đi thẳng tới trước chỗ chính mình vừa mới ném ra quả cầu, nhặt cầu lên.

Sau khi bạn nhỏ Đường Minh Hạo nhặt cầu lên, liền trực tiếp xoay người, đi vào trong sân lớn.

"Các người nhanh quyết định đi, phải làm sao? Nó sắp quay về rồi, nếu như nó trở về khẳng định sẽ không dễ dàng ra lại đâu, đến lúc đó chúng ta cũng không có cơ hội, chúng ta cũng không thể trực tiếp đi vào nhà họ Đường trói người dẫn đi?" Có người nhìn thấy Đường Minh Hạo sắp trở về, trực tiếp vội vàng.

"Đúng đúng, nhanh quyết định đi, bằng không thật sự không kịp đó, nếu như bỏ qua cơ hội tốt như vậy sợ là sẽ không có nữa đâu."

"Nhưng vẫn chưa gọi cho Đại ca Cố được." Tiểu đội trưởng cũng vội vàng, nhưng mà tình huống bây giờ quá phức tạp, anh ta cũng không dám tuỳ tiện quyết định.

"Lúc đầu Đại ca Cố bảo chúng ta đến đã dặn dò chúng ta trực tiếp ép buộc dẫn người về, không sai được, trước tiên chúng ta cứ trói người về rồi hẳn nói, nhanh lên, nó sẽ vào đó."

"Không thể lỡ thời cơ, tiểu đội trưởng, anh nhanh lên quyết định đi."

"Được, hành động, trước tiên cứ dẫn người về trước rồi nói sau." Tiểu đội trưởng âm thầm hô một hơi, rốt cục cũng ra quyết định, dù sao đây cũng là ý của lão đại, là Đại ca Cố đã dặn dò, bất kể như thế nào, trước tiên cứ dẫn người về chắc chắn là không có sai.

"Vâng." Đối phương là một đứa trẻ, bọn họ làm là như vậy quá đáng một chút, nhưng mà bọn họ cũng sẽ không tổn thương đứa nhỏ này, bọn họ còn có thể đối tốt với cậu nữa.

"Chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, không cần chúng ta cùng nhau hành động, Đại Xuân, anh đi đi, anh đi một mình là được rồi." Sau khi mấy người nghe được chỉ thị của tiểu đội trưởng, cũng không hề động, mà là cùng nhau nhìn qua thanh niên ngốc vừa sau khi nghe lời đề nghị.

"A, được." Thanh niên ngốc Đại Xuân cũng không có ý thức được có cái gì không đúng, mà vô cùng nghe lời nhanh chóng vọt ra ngoài, sau đó đi thẳng đến hướng Đường Minh Hạo.

Ngay lúc Đường Minh Hạo sắp đi đến chỗ cửa lớn, Đại Xuân trực tiếp bắt lấy Đường Minh Hạo, sau đó dắt tay Đường Minh Hạo đi. ngôn tình hoàn

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo trực tiếp mơ màng!

Chuyện này? Đây là tình huống như thế nào?!

Vậy mà liền trực tiếp đến bắt cậu, hơn nữa còn thô bạo như vậy?

Có lầm hay không?

Hơn nữa, người này bắt cậu chỉ đến dắt cánh tay cậu kéo đi, chứ không có dùng biện pháp nào khác, chẳng lẽ người này lại coi cậu là đồ đần, cho là cậu cũng sẽ không kêu to sao?

Quả thật Đường Minh Hạo cũng không sợ hãi, dù sao cậu cũng biết rõ đây đều là người của Dương Tầm Chiêu, như thế nào đi nữa, người của Dương Tầm Chiêu cũng không thể tổn thương cậu.

Mặc dù Đường Minh Hạo không sợ, nhưng mà cậu cảm giác cậu vẫn cần phải giả bộ một chút!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.