Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1191: Công chúa nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng! (1)



Lần này không giống như lần đối mặt với nhà họ Cổ, lần đó là vì Cổ Doanh Doanh không đứng đắn, bị lôi ra một đống chuyện bậy bạ trong quá khứ nên nhà họ Dương có hủy cưới cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.

Nhưng bây giờ người kia là con gái rượu của Quỷ Vực Chi Thành, tuy cô ta mới được nhận về nhà gần đây thôi, tuy cô ta cũng chẳng tốt lành gì, nhưng cô con gái của Quỷ Vực Chi Thành này không làm mấy chuyện bậy bạ trong quá khứ, dù có thì với khả năng của Quỷ Vực Chi Thành, những chuyện đó cũng sẽ mãi mãi bị chôn vùi."

Vậy nên chuyện này thật sự rất khó giải quyết.

"Anh có cách hết, em không cần lo lắng." Đáy mắt anh lộ vẻ tàn nhẫn, vốn anh còn hơi kiêng dè, nhưng bây giờ anh cảm thấy mình nhất định phải làm như vậy.

Lúc này anh đã không còn chút do dự nào, cũng chẳng việc gì phải kiêng dè cả, người thân như vậy thật sự anh chẳng cần phải nể nang làm gì.

Hàn Nhã Thanh còn muốn nói thêm gì, song Dương Tầm Chiêu lại đột nhiêm ôm cô vào lòng rồi cúi đầu xuống hôn cô.

Chuyện của anh thì bằng mọi giá anh sẽ giải quyết cho bằng được, anh sẽ không khiến cô phải lo lắng, sẽ không để cô phải chịu đựng chút ấm ức nào.

Hàn Nhã Thanh khẽ giật mình, cô không ngờ Dương Tầm Chiêu sẽ hôn cô ngay tại đây, tuy đây là lối thoát hiểm nhưng vẫn sẽ có người tới lui, anh không sợ bị người ta trông thấy sao?

Cách đây không lâu ông cụ Dương vừa công bố tin tức về chuyện cưới hỏi của anh với cô con gái cưng Quỷ Vực Chi Thành, nếu bây giờ tin tức anh và con gái nhà họ Đường hôn nhau say đắm ở sân bay bị đưa lên mạng thì chắc sẽ khiến cả thành phố A chấn động, lúc đó chắc anh sẽ bị chửi là thứ đàn ông cặn bã.

Dù sao thì người ngoài cũng đâu biết chuyện hôn nhân giữa anh và cô con gái của Quỷ Vực Chi Thành là do ông bà cụ Dương gạt anh mà sắp đặt đâu.

"Đừng gây chuyện nữa, về trước đã." Hàn Nhã Thanh khẽ đẩy anh một cái ý muốn ngăn anh lại, nhưng anh chẳng hề kiêng nể gì, còn đè cô lên bức tường bên cạnh rồi hôn một cách kịch liệt hơn, thậm chí có thể nói là hơi thô bạo.

Hàn Nhã Thanh không tài nào đẩy anh ra nổi, mà nghĩ đến chuyện trước kia cô cũng không đành lòng đẩy anh, cô biết những gì mà ông bà cụ Dương làm chắc hẳn đã khiến anh tổn thương rất nhiều.

Vòng ôm của anh quá cứng rắn, nụ hôn của anh quá kịch liệt, Hàn Nhã Thanh chỉ đành để mặc anh.

Nụ hôn kết thúc, hơi thở của anh lúc dài lúc ngắn, anh kề sát tai cô, hơi thở dồn dập như còn lưu giữ sự say mê vẫn chưa kịp tan đi: "Anh muốn em."

Anh thật sự rất muốn cô, rất rất rất muốn, anh muốn hai người họ được ở bên nhau, muốn cả gia đình họ được đoàn tụ.

Hàn Nhã Thanh nghe anh nói vậy thì khẽ cựa quậy, nhưng cánh tay anh đang ôm cô lại siết chặt, không cho cô động đậy nữa.

"Anh tới đón em vốn là muốn bàn chuyện khi nào mới kết hôn..." Lúc anh nói những lời này thì hơi thở của anh vẫn hơi dồn dập, song vẫn có thể nhận ra được sự giận dữ trong giọng điệu của anh, anh tới để bàn chuyện cưới hỏi với cô, nhưng lại không ngờ ông bà cụ Dương lại gạt anh tự quyết định chuyện hôn nhân của anh.

Bây giờ sao anh có thể mở miệng nói chuyện kết hôn với cô được chứ?

Anh chẳng ài nào mở lời được.

Trước lúc chuyện đính hôn của anh và cô con gái của Quỷ Vực Chi Thành còn chưa giải quyết thì anh chằng cách nào mở lời nói về chuyện kết hôn được.

"Chuyện của chúng ta không cần sôt ruột đâu." Hàn Nhã Thanh khẽ thở dài, cô có thể thấu hiểu tâm trạng của anh, bị người thân trong nhà tổn thương như vậy, chắc chắn trong lòng anh đang rất khó chịu, rất đau khổ.

Hiện giờ cô cũng đã thích anh, đã chấp nhận anh từ lâu, thêm cả chuyện của hai con nữa, Hàn Nhã Thanh cảm thấy việc hai người về chung một nhà là đương nhiên.

Giờ anh gặp phải chuyện như vậy, Hàn Nhã Thanh cũng tức giận, cũng buồn bã, nhưng dù có giận hay buồn thì cũng chẳng giải quyết được gì, điều quan trong nhất hiện nay là phải nghĩ cách giải quyết chuyện này.

Hàn Nhã Thanh cũng biết rằng trước khi cuộc hôn nhân do ông cụ Dương sắp đặt cho Dương Tầm Chiêu được giải quyết thì cô và anh không nên bàn đến chuyện cưới hỏi.

"Sốt ruột chứ, anh sốt ruột, cực kỳ sốt ruột là đằng khác." Dương Tầm Chiêu khẽ mím môi, đoạn anh lên giọng nói, sao mà không sốt ruột cho được? Anh đang rất sốt ruột đây này.

Anh chỉ ước sao được cưới cô về nhà ngay lúc này thôi.

Hàn Nhã Thanh nghe anh nói vậy thì không nén nổi mà bật cười, cô phát hiện hôm nay Dương Tầm Chiêu có vẻ hơi trẻ con.

"Bây giờ anh chỉ ước sao được nói chuyện của hai mình cho tất cả mọi người cùng biết, muốn tổ chức một buổi tiệc cưới thật long trọng để rước em về nhà." Khoảnh khắc Dương Tầm Chiêu nói ra những lời ấy, giọng của anh dịu dàng vô cùng, đôi mắt đong dầy tình yêu, thật ra anh đã mong ngày ấy từ rất lâu, rất lâu rồi.

Những tưởng mong ước ấy đã sắp thành hiện thực, không ngờ ngay lúc quan trọng lại có chuyện không mong muốn.

Nếu không phải vì suy nghĩ cho danh tiếng của cô, không muốn khiến cô bị người ta nói ra nói vào thì anh thật sự rất muốn cứ thế ôm cô ra khỏi sân bay.

Nếu lúc trước ông bà cụ Dương không tổ chức họp phóng viên công bố chuyện đính hôn thì Dương Tầm Chiêu sẽ làm như vậy.

Nhưng bây giờ anh phải nhịn thôi, Dương Tầm Chiêu cũng hiểu rõ rằng con đường rước vợ về nhà của mình đầy thử thách chông gai, dù Hàn Nhã Thanh không tức giận thì chắc hiện giờ người nhà họ Đường cũng đang rất chướng mắt anh rồi.

Huống chi còn hai bé nữa, đặc biệt là Đường Minh Hạo, cậu bé mà trông thấy tin tức do ông cụ Dương công bố thì chắc hẳn sẽ giận anh lắm.

Vốn anh và Đường Minh Hạo đã không thể chung sống hòa bình rồi, cậu bé vốn đã không ưng anh, bây giờ lại thêm chuyện này nữa chắc chắc sẽ càng chướng mắt anh hơn nữa.

Lúc này trong nhà họ Đường mọi người đang xem tivi, cụ thể là đang xem tin tức trực tiếp.

"Này, bộ ông bà cụ nhà họ Đường không thể ở yên một lúc được à? Sao lại gây thêm chuyện này nữa vậy?" Phạm My tức đến nỗi muốn chửi to cho hả dạ, nhưng sự tu dưỡng thường ngày đã khiến bà kiềm lại.

"Tầm Chiêu với Nhã Thanh tụi nó yêu thương nhau như vậy, hai đứa còn có cả con trai con gái nữa, sao Tầm Chiêu có thể cưới cô con gái của Quỷ Vực Chi Thành kia được?" Phượng My tức giân nói.

"Chắc trước đó Tầm Chiêu cũng không biết chuyện này đâu, chắc chắn là ông bà cụ Dương gạt thằng bé quyết định, giống lần trước với nhà họ Cổ vậy." Ông cụ Đường vốn có tiếng tốt bụng nay cũng phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hai người kia đúng là kỳ cục."

"Đúng, đúng vậy, chắc chắn là Tầm Chiêu không biết chuyện này, người thằng bé thích là Thanh nhà chúng ta, nếu Tầm Chiêu mà biết thì chắc chắn sẽ không chấp nhận, nhất định là ông bà cụ nhà họ Dương gạt thằng bé." Phương My nghe ông cụ Đương nói vậy thì liên tục gật gù.

"Các người đừng có nói tốt cho Dương Tầm Chiêu làm gì, chuyện này là do người nhà họ Dương bọn họ làm, chắc gì thằng bé đó không biết? Có khi người ta thấy sang bắt quang làm họ, muốn làm thân với Quỷ Vực Chi Thành thì sao?" Bà cụ Đường tức muốn nổ phổi, ông bà cụ Dương hết lần này tới lần khác làm mấy chuyện như vậy, thật là khó lòng nhẫn nhịn mà. Vốn bà cũng khá hài lòng về Dương Tầm Chiêu, thêm chuyện hai đứa nhỏ nữa nên bà cũng đồng ý Dương Tầm Chiêu và Nhã Thanh ở bên nhau.

Nhưng trong tình huống này sao bà có thể yên tâm mà gả Hàn Nhã Thanh cho cậu được chứ? Dù đó là ý của ông bà cụ Dương thì lý do cũng là vì Dương Tầm Chiêu không xử lý tốt chuyện này.

Khiến Hàn Nhã Thanh phải chịu ấm ức chính là lỗi của Dương Tầm Chiêu.

"Nhà họ Dương bọn họ đính hôn, vậy nhà chúng ta cũng đính hôn đi, Nhã Thanh nhà chúng ta giỏi giang như vậy biết bao người tuổi trẻ tài cao tranh nhau muốn cưới, cái cậu tên Viên Quân Doanh kia không phải rất thích Nhã Thanh hay sao? Hay chúng ta cứ đính hôn với nhà họ Viên cho rồi." Bà cụ Đường thật sự đang rất tức giận, thoáng chốc chỉ nghĩ đến việc muốn lấy lại mặt mũi cho Hàn Nhã Thanh, không thể để cô chịu ấm ức được.

Phượng My nghe bà cụ Đường nói vậy thì kinh ngạc mở to mắt, Viên Quân Doanh đúng là thích Nhã Thanh thật, nhưng Nhã Thành lại không thích anh ta, cô đã thẳng thắn từ chối Viên Quân Doanh rồi.

Chưa nói đến nếu trong lúc này mà nhà họ Đường còn đính hôn với nhà họ Viên nữa thì mọi chuyện thật sự sẽ rất rối ren.

Chẳng nhẽ lại tách hai đứa bé ra thật sao?

"Bà nó đừng giận, bình tĩnh, bình tĩnh một chút." Ông cụ Đường trông thấy dáng vẻ tức tối của bà thì ngồi bên cạnh nhẹ giọng an ủi: "Tức giận không tốt cho sức khỏe."

"Sao mà bình tĩnh được, ông muốn tôi phải bình tĩnh thế nào được? Nếu Dương Tầm Chiêu không phải ba của hai đứa nhỏ thì tôi đã gạch cậu ta khỏi danh sách ứng tuyển từ lâu rồi, nếu cậu ta không phải ba của hai đứa nhỏ thì làm gì có cửa mà đòi cưới Nhã Thanh nhà mình? Chỉ riêng tình trạng trong nhà họ Dương bọn họ thôi là tôi đã không muốn gả Nhã Thanh đi rồi!" Tính bà cụ Đường vốn nóng nảy, lúc này bà tức đến nỗi muốn đập bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.