Sở Bách Hà nhìn Kiều Thiên Lý, trên mặt không có che giấu sự vui mừng khi người khác gặp họa.
Kiều Thiên Lý lúc này đã rất hoảng loạn, 4 năm nay, cô ta luôn mượn các bản vẽ của bản phác thảo thiết kế đó, theo thời gian
cô ta không thể thiết kế ra một tác phẩm tử tế.
Cô ta ở trong nhà mấy ngày đều không có thiết kế ra một tác phẩm nào tốt, chứ huống chi bây giờ rơi vào loại tình huống này?
Kiều Thiên Lý rất rõ, loại tình huống này cô ta nếu không thiết kế ra được tác phẩm tốt, nếu như cô ta đến lúc đó không giao ra được tác phẩm tốt, vậy tất cả mọi thứ của cô ta trước đây đều sẽ bị người khác nghi ngờ.
Cô ta tuyệt đối không có phép chuyện như thể xảy ra.
Kiều Thiên Lý đầu óc xoay chuyển, mắt lóe sáng, cơ thể bèn ngả về một bên, muốn giờ vờ ngất đi.
Sở Bách Hà luôn quan sát cô ta, nhìn thấy động tác của Kiều Thiên Lý, Sở Bách Hà nhanh chân xông đến bên cạnh Kiều Thiên
Lý, đỡ lấy Kiều Thiên Lý, hơn nữa còn dùng sức nhéo vào eo của Kiều Thiên Lý một cái.
Kiều Thiên Lý vốn muốn giả vờ ngất trực tiếp vì đau mà kêu lên, không thể không mở mắt ra.
“Kiều tiện... cô Kiều, cô không sao chứ?” Sở Bách Hà bèn thay đổi cách xưng hô của mình, miễn cưỡng quan tâm mà ngay cả chính bản thân cô ta cũng thấy giả tạo.
“Tôi không sao, cảm ơn cô.” Kiều Thiên Lý lúc này hận thấu xương Sở Bách Hà, nhưng lại không thể không mỉm cười nói lời cảm ơn với cô ta.
“Nếu cô Kiêu đã không sao, vậy thì bắt đầu thiết kế đi.” Sở Bách Hà rất tận tình cầm giấy bút qua cho Kiêu Thiên Lý, sau đó ép Kiều Thiên Lý ngồi trên ghế.
Muốn giả vờ ngất để qua ải, có Sở Bách Hà cô ở đây, Kiều Thiên Lý cô ta đừng mơ.
Hôm nay, kịch hay như thế, đâu thể kết thúc một cách qua loa như vậy.
Thư ký Lưu nhìn đến ngây người, vừa rồi ở ngoài cửa công ty, thái độ của Sở Bách Hà với Kiều Thiên Lý muốn tệ bao nhiêu
thì có bấy nhiêu.
Khi đó Sở Bách Hà còn nói muốn đánh Kiều Thiên Lý, bây giờ cô ta sao đột nhiên quan tâm Kiều Thiên Lý như vậy chứ?
Điều này bình thường sao? Điều này hợp lẽ thường?
Sở Bách Hà sau khi ấn Kiều Thiên Lý lên ghế, không có rời khỏi, cô ta đứng bên cạnh Kiêu Thiên Lý nhìn.
Người không biết còn tưởng cô ta là giám khảo.
Thư ký Lưu nhìn Sở Bách Hà, mặt mày nhăn lại, người này lại làm sao thế? Cô ta đứng ở đó là có chuyện gì?
Thư ký Lưu muốn nhắc nhở Sở Bách Hà, hai tiếng sai cô ta cũng phải giao tác phẩm, cô ta chính là đại diện cho Hàn Thị.
Nhưng Dương Tầm Chiêu lại ra hiệu mắt với thư ký Lưu, ý bảo thư ký Lưu yên tĩnh quan sát diễn biến.
Khóe môi của Dương Tầm Chiêu hơi nhếch lên, nhà thiết kế đại diện cho Hàn Thị lại không vội đi thiết kế phần của mình, mà
lại quản chuyện của người khác, chuyện này thật sự càng lúc càng thú vị!! Người khác khi nhìn Sở Bách Hà, cũng đều ngây ra, nhưng người của Dương Thị không có quản, bọn họ đương nhiên cũng
sẽ không nói được gì.
Sở Bách Hà lúc này không làm, bọn họ ít đi một đối thủ, đối với bọn họ mà nói chính là chuyện tốt.
“Anh Tầm Chiêu, em đột nhiên cảm thấy cơ thể không thoải mái, rất chóng mặt.” Kiêu Thiên Lý vốn không thiết kế ra được, lúc này bị Sở Bách Hà nhìn chăm chăm như vậy, cô ta lại càng không hạ bút được.
Kiều Thiên Lý biết lúc này cô ta nhất định phải tìm một lý do rời khỏi đây, dù sợ mất đi cơ hội hợp tác lần này với Dương Thị,
nhưng cô ta cũng buộc phải bảo vệ danh tiếng của cô ta, bảo vệ sự hư vinh của cô ta.
“Chóng mặt? Nào, tôi giúp cô mát xa, tôi nói cho cô biết tay nghề của tôi được truyền lại từ các đời trước, bảo đảm tay đến đâu cơn đau hết đến đó.” Nhưng mà, Kiều Thiên Lý vừa dứt lời, Sở Bách Hà đứng bên cạnh cô ta trực tiếp đưa tay ra, ấn vào huyệt thái dương của cô ta.
Hành động ân cần không ai bằng.
Sở Bách Hà nhìn Kiều Thiên Lý, cười rất vui vẻ, ở trước Sở Bách Hà cô ta muốn tìm lý do trốn, không có cửa đó đâu!
Mọi người đều kinh ngạc ngây người, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy, nhà thiết kế của Hàn Thị này rốt cuộc đến để làm gì?
“Tôi từ nhỏ cơ thể đã không tốt, có bệnh tim, Bách Hà, cô đừng đụng loạn vào tôi, tôi sợ tôi đột nhiên bị nặng, sợ liên lụy đến cô.” Kiều Thiên Lý lúc này cũng thật sự sắp bị Sở Bách Hà làm cho phát điên, cô ta chẳng qua muốn rời khỏi, cô ta từ bỏ đối
với Hàn Thị cũng là có lợi, Sở Bách Hà sao cứ muốn ngăn cản cô?
Lẽ nào Mộ Dung Tri đã nói gì với Sở Bách Hà? Lẽ nào Sở Bách Hà biết chuyện đó rồi?
Kiều Thiên Lý càng nghĩ càng kinh sửng sốt, trong lúc nhất thời bị dọa sắp thật sự ngất rồi.
Sở Bách Hà nghe thấy lời nói của Kiều Thiên Lý, nụ cười cực kỳ rạng rỡ, dọa cô ta? Sở Bách Hà cô ta sẽ sợ hãi sao?
Thật sự nực cười!
“Không sao, nếu cô chết tôi đi theo cô, tôi nguyện ý.” Sở Bách Hà hào khí vỗ vỗ lưng của Kiêu Thiên Lý, một cái vỗ này của Sở Bách Hà, muốn vỗ Kiều Thiên Lý muốn ói máu.
Ra tay thật nặng!
Mọi người nghe thấy lời này của Sở Bách Hà, có một loại cảm giác nhốn nháo, đây đều là cái gì với cái gì? Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều quên mất việc chính, đều nhìn Sở Bách Hà với Kiêu Thiên Lý xem náo nhiệt.
“Cô Kiều, còn chóng mặt không?” Giọng nói dịu dàng quan tâm của Sở Bách Hà vang lên, tay để trên thái dương của Kiều
Thiên Lý mà âm thầm dùng lực.
“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn cô.” Kiều Thiên Lý nhất thời rất đau, mặt mày đều có chút vặn vẹo, cô ta lúc này thật sự hận không thể
lột da rút gân của Sở Bách Hà, nhưng cô ta biết cô ta bắt buộc phải nhịn.
Sở Bách Hà rất hài lòng gật đầu, lúc này mới dừng động tác mát xa lại, sau đó lại đứng vê chỗ cũ, đương nhiên, cô ta vẫn như cũ đứng bên cạnh Kiêu Thiên Lý, không có ý muốn rời khỏi.
Lúc sau, Kiều Thiên Lý đột nhiên nằm bò ra bàn, thân thể co giật, sùi bọt mép.
Sở Bách Hà nhìn Kiều Thiên Lý, mắt chớp chớp, rồi lại chớp chớp.
Con mẹ nó!
Cái này cũng được à? Giả vờ giống thật đấy!!
Người này không đi làm diễn viên thật sự là con bà nó đáng tiếc!!
Lần này Kiều Thiên Lý hành động nhanh, hơn nữa tình huống này nhìn quá dọa người, Sở Bách Hà đang nghĩ dùng cách gì
khiến Kiều Thiên Lý hiện nguyên hình.
“Mau, mau đưa cô Kiều đến bệnh viện.” Thư ký Lưu lại rất nhanh xông đến, trực tiếp đỡ Kiều Thiên Ký ra ngoài, sau đó gọi
người đưa Kiều Thiên Lý đến bệnh viện.
Gương mặt nhỏ của Sở Bách Hà rõ ràng đen lại, trong lòng rất bực bội, không ngờ lại để Kiều Thiên Lý thoát được, thật sự quá tức mà!
“Cô Sở, cô đừng ngây ra nữa, mau bắt đầu vẽ bản thiết kế đi, lát nữa phải giao đó.” Thư ký Lưu sau đi quay lại, nhìn thấy gương mặt đau khổ của Sở Bách Hà, anh ta hơi ngây ra, sau đó có lòng tốt nhắc nhở một câu.
“Hả?” Sở Bách Hà lúc này mới ý thức được, hôm nay cô ta không phải khán giả, mà là người thi đấu, lúc này, có chuyện cô ta cũng cần đối mặt!!
Cô ta nhất định phải trong 2 tiếng cho ra được một bản thiết kết!