Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 140: Người phụ nữ của cậu ba dương (1)



Hơn nữa anh ta biết, đối với chuyện tình cảm cô rất một lòng, một khi yêu không có khả năng thay đổi đơn giản như vậy.

Vì vậy anh ta tuyệt đối không tin cô sẽ yêu Dương Tầm Chiêu, nghĩ tới đây, sắc mặt Bùi Dật Duy rõ ràng đã dịu lại, anh ta ngước mắt nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, trong đôi mắt rõ ràng mang theo vài phân đắc ý.

Nhìn thấy đôi mắt đắc ý của Bùi Dật Duy, Dương Tầm Chiêu liền giật mình, loại tình huống này Bùi Dật Duy có gì để đắc ý?

Nhưng vào lúc này, cửa thang máy mở ra, Hàn Nhã Thanh bước ra ngoài trước, Dương Tầm Chiêu liền cùng cô ra khỏi thang máy.

Bùi Dật Duy nhìn qua bóng dáng hai người rời đi, đôi mắt hơi nheo lại.

Lên xe, Dương Tầm Chiêu không nói gì thêm, sắc mặt mang theo vài phân phức tạp, không biết anh đang suy nghĩ điều gì.

"Giữa chúng ta mặc dù là kết hôn theo thỏa thuận và không nói tình cảm, nhưng trong cuộc hôn nhân của chúng ta, em chắc chắn sẽ nghiêm túc kiêm chế bản thân, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ điều gì vi phạm đến cuộc hôn nhân." Chuyện lúc trước, Dương Tầm Chiêu biểu hiện quá rõ ràng, Hàn Nhã Thanh cảm thấy cô cần phải cho thấy một chút thái độ của mình.

Cô cảm thấy anh có thể là sợ cô và Bùi Dật Duy dây dưa không rõ, sẽ gây ảnh hưởng không tốt với anh.

Dương Tầm Chiêu nhanh chóng đảo mắt nhìn về phía cô, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía cô, không nói tình cảm sao?

Vậy nên, ở mọi lúc mọi nơi cô đều ghi nhớ quy định của bản thỏa thuận, sẽ không động lòng với anh, càng không có tình cảm với anh?

Tại sao anh lại cưới cô, một người phụ nữ không tim không phổi như vậy?

"Sao vậy? Em nói sai gì sao?” Hàn Nhã Thanh hơi sửng sốt khi nhìn thấy vẻ mặt hung ác giống như không thể cắn chết cô của anh, vừa rồi cô nói gì sai sao?

Cô cảm giác vừa rồi lời nói của mình có lẽ không có gì sai.

Dương Tầm Chiêu thấy vẻ mặt vô tội của cô thì âm thầm thở dài một hơi, cuối cùng lại không thể nói gì.

Sau khi Dương Tầm Chiêu đưa Hàn Nhã Thanh trở về biệt thự, anh lại rời đi. Ông Bình không có con cái, bây giờ ông Bình qua

đời, mấy ngày nay buổi tối anh đều phải gác đêm cho ông.

Hàn Nhã Thanh cũng không hỏi nhiều, đừng nói bọn họ chỉ là kết hôn theo thỏa thuận, ngay cả khi là vợ chồng thật sự cũng cần có sự riêng tư.

Vì hai ngày trước buổi tối Hàn Nhã Thanh vẫn luôn vẽ bản thiết kế nên không được nghỉ ngơi tốt, nên cô ngủ một giấc khá sâu, ngày hôm sau thức dậy đã hơi muộn một chút.

Lúc Hàn Nhã Thanh thức dậy, thím Lưu đang dọn dẹp nhà cửa.

"Chào buổi sáng mợ chủ!” Thím Lưu đang dọn dẹp ở một căn phòng bên cạnh Hàn Nhã Thanh, lúc nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, liền cười chào hỏi.

"Chào buổi sáng." Hàn Nhã Thanh nhìn vê phía thím Lưu, nhẹ giọng đáp lại, nhưng khi cô nhìn thấy thím Lưu đang cầm và lau chùi tấm ảnh trên tay, cô hơi sửng sốt. Đó là tấm ảnh chụp một người phụ nữ, người phụ nữ đó cô biết, chính là người mẫu mà lúc trước Hứa Dinh Dinh nói với cô,

người phụ nữ đó cô biết, người phụ nữ duy nhất có scandal với Dương Tầm Chiêu, hình như tên là Mộng Nhược Đình.

Đôi mắt Hàn Nhã Thanh hơi chuyển động, nhìn qua tất cả mọi thứ trong căn phòng.

Trong cả căn phòng có không ít ảnh chụp, to to nhỏ nhỏ, treo trên tường, bày trên bàn, đủ loại đều có, tất cả đêu chụp một người phụ nữ.

Đồ đạc trang trí trong phòng trông có vẻ như là gian phòng của phụ nữ, Hàn Nhã Thanh còn nhìn thấy trong phòng có một phòng chứa quân áo rất lớn, bên trong đều là quần áo phụ nữ.

Vậy nên, gian phòng này rõ ràng là của Mộng Nhược Đình.

Lúc trước Hứa Dinh Dinh nói scandal của Mộng Nhược Đình và Dương Tầm Chiêu, cô vẫn có chút nghi ngờ, nhưng lúc này

trong biệt thự của Dương Tầm Chiêu lại có một căn phòng riêng cho Mộng Nhược Đình, như vậy mối quan hệ của Dương Tầm Chiêu và Mộng Nhược Đình chắc chắn là vô cùng vô cùng không đơn giản.

Nếu đã như vậy, lúc trước khi ông cụ Dương bức hôn, tại sao Dương Tầm Chiêu lại không trực tiếp cưới Mộng Nhược Đình?

Vì sao nhất định phải chọn cô?

Liên quan tới vấn đề Dương Tầm Chiêu vì sao nhất định cưới cô, Hàn Nhã Thanh vẫn luôn không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.

Nhưng dù sao giữa cô và Dương Tầm Chiêu chỉ là thỏa thuận, nhiều nhất một năm cô sẽ có thể rời đi.

Hàn Nhã Thanh cũng không tiếp tục để ý thêm tình hình trong phòng, mà đi thẳng xuống dưới lầu đến công ty.

Mặc dù với chuyện kinh doanh cô không cảm thấy hứng thú chút nào, nhưng cô đã đồng ý muốn giúp ông nội, vậy cũng phải cố gắng hết sức để quan lý tốt công ty.

Lúc Hàn Nhã Thanh đến công ty, thư ký Lưu đã đợi ở đó.

"Tổng giám đốc Hàn, hợp đồng hợp tác giữa Dương thị và Hàn thị tổng giám đốc của chúng tôi đã ký tên, chỉ cần tổng giám đốc Hàn ký tên là được, tất cả các quỹ đầu tư đều đã chuẩn bị sẵn sàng.” Lúc thư ký Lưu nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt tươi cười, vô cùng niềm nở, so với lúc ở trước mặt cậu ba Dương lại càng thêm ân cần.

"Được." Hàn Nhã Thanh cũng không nhìn và trực tiếp ký tên, nếu Dương Tầm Chiêu ký tên, như vậy hợp đồng chắc chắn không có vấn đề, về điểm này cô hoàn toàn tin tưởng vào Dương Tầm Chiêu.

Đôi mắt thư ký Lưu lóe lên, mợ chủ đối với tổng giám đốc có vẻ như rất tin tưởng! Anh ta cảm thấy việc này trở về có thể nói cho tổng giám đốc.

Chuyện hợp tác, Dương Tầm Chiêu lại ra mặt, hơn nữa mấy ngày nay buổi tối Dương Tầm Chiêu cũng chưa về nhà.

Hàn Nhã Thanh mấy ngày liên tục không nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, nhưng mỗi lúc trời tối Dương Tầm Chiêu đều gửi tin nhắn cho cô.

Hàn Nhã Thanh tiếp quản Hàn thị, sau khi bắt đầu cùng Dương thị, công việc thật sự không ít, nên mỗi ngày Hàn Nhã Thanh

đều phải đến công ty, xử lý công việc của công ty.

Buổi chiều Hàn Nhã Thanh đang ở trong văn phòng xem tài liệu, điện thoại đột nhiên có chuông nhắc nhở, cô mở ra, lúc nhận được ảnh chụp, đôi mắt cô lóe lên

Đây là...

Hàn Nhã Thanh đang nhìn ảnh chụp thì điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Hàn Nhã Thanh nhanh chóng kết nối.

"Thanh Thanh, Thanh Thanh, tin tức lớn, nhanh lên, mau nhìn ảnh chụp tớ gửi cho cậu.” Điện thoại vừa được kết nối, giọng

nói cao ***t rõ ràng của Hứa Dinh Dinh truyền tới.

"Thấy rồi." Hàn Nhã Thanh hơi buồn cười, Hứa Dinh Dinh luôn cá tính như vậy, luôn tràn đầy sức sống bắn ra bốn phía, vĩnh

viễn dùng không hết sức sống.

"Lại là cô người mẫu kia, lại tìm đến nhà ông xã của cậu, bức ảnh này bị người ta chụp đúng lúc hai người cùng nhau đi đến tập đoàn Dương thị cách đây không lâu, nhưng không được truyền lên mạng, tớ phát hiện được ở trên một tài khoản zalo nhỏ, nhưng chỉ một phút sau tấm hình này liền bị xóa, nếu không phải chị đây nhanh tay, căn bản là không thể cắt được ảnh.” Lời này của Hứa Dinh Dinh lượng tin tức lớn đến bao nhiêu.

Hàn Nhã Thanh nhìn ảnh chụp, vì hai người đúng lúc từ công ty đi ra nên tập ảnh này chụp chính diện, vẻ mặt Mộng Nhược

Đình mỉm cười.

Trên mặt Dương Tầm Chiêu cũng không lạnh lẽo và cứng rắn như thường lệ, so sánh với lúc bình thường rõ ràng là nhẹ nhàng hơn vài phần.

Đúng vậy, chỉ cần có mắt thì đều nhận ra, mối quan hệ của hai người này không tâm thường.

Vì Hàn Nhã Thanh đã sớm nhìn thấy gian phòng của Mộng Nhược Đình trong biệt thự, nên cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.

Chỉ có điều cô nghĩ mãi không ra, nếu Dương Tầm Chiêu thật sự có quan hệ tình nhân với Mộng Nhược Đình, tại sao khi ông cụ Dương bức hôn, Dương Tầm Chiêu không trực tiếp kết hôn với Mộng Nhược Đình, lại bỏ gần tìm xa tìm tới cô?

Là một người mẫu, Mộng Nhược Đình so sánh với bộ dạng hiện tại của cô, cô cảm giác chỉ cần là một người đàn ông có mắt nhìn thì đều sẽ chọn Mộng Nhược Đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.