Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1739



CHƯƠNG 1739

Trương Minh Hoàng lại chậm rãi nói tiếp: “Nếu chỉ có như thế thì dù Lâm Uyển có chết lúc đó, ba sẽ cảm kích bà ấy, chỉ cảm thấy áy náy chứ không nhớ mãi nhiều năm như vậy.”

Mặc Thành nghi hoặc, Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo yên lặng lắng nghe. Còn Quản gia Trọng ở bên cạnh thở dài một hơi.

“Lúc đó Lâm Uyển chưa chết, bị thương nặng.” Trương Minh Hoàng rất lãnh đạm, ít khi để ý tới người khác, trước nay chưa từng quan tâm tới Lâm Uyển, cũng chưa từng nghiêm túc đối đãi với bà ấy. Hiện giờ Trương Minh Hoàng cảm kích ơn cứu mạng của bà ấy, chỉ cảm thấy cứu được bà ấy là tốt rồi. Sau đó hỏi xem Lâm Uyển muốn gì, ông sẽ cố gắng bù đắp. Nhưng Lâm Uyển lại không cho ông cơ hội này, đã vậy còn sắp xếp ổn thỏa tất cả.

“Lúc đó Quỷ Vực Chi Thành dốc toàn tâm toàn lực cứu Lâm Uyển, Lâm Uyển dần tỉnh lại. Khoảng thời gian đó, bà ấy kể lại chuyện sau khi rời khỏi Quỷ Vực Chi Thành, lấy chồng rồi có một cô con gái. Bà ấy nói rất nhiều, cơ bản ba đều quên hết rồi.” Trương Minh Hoàng day day huyệt thái dương, chuyện lúc đó, hình như thật sự rất xa rồi. Khi đó Lâm Uyển nói gì hầu như đều không còn đọng lại trong ký ức của ông nữa.

“Ba và Lâm Uyển đối với những người không quan tâm, những chuyện không để ý thì đều rất lạnh nhạt.

Ba rất tò mò vì sao lúc đó Lâm Uyển lại cứu ba, bởi vì, nếu như là chuyện tương tự, ba có lẽ sẽ không để ý, nhưng Lâm Uyển lại chủ động cứu ba.”

“Lâm Uyển im lặng một hồi lâu, sau đấy nói với ba, bởi vì khi bà ấy ở Quỷ Vực Chi Thành, có một lần trèo lên hòn non bộ bị ngã, là ba đưa bà ấy về.” Trương Minh Hoàng còn nhớ, khi ông nghe Lâm Uyển nói chuyện này, phải mất rất nhiều thời gian mới nhớ ra được. Lúc đó ông chỉ cảm thấy, Lâm Uyển rất an tĩnh, không làm phiền tới ông, rất tốt. Khi thấy Lâm Uyển khóc, ông còn thầm nghĩ, đến khóc mà cũng an tĩnh như vậy, sau này sẽ càng không làm phiền ông đâu. Lâm Uyển ở thì ở đi vậy, xem như là không khí cũng được, nhưng ông vẫn đưa bà ấy về, tìm người chữa trị vết thương cho bà ấy.

Trương Minh Hoàng không để tâm tới chuyện này. Đây thật ra chỉ là sự mềm lòng ngẫu nhiên thôi, không mang theo chút tình cảm nào. Vậy mà Lâm Uyển lại nhớ mãi trong lòng, thế nên Trương Minh Hoàng không biết phải nói sao, cứ yên lặng ngồi đó. Lâm Uyển như thể nhìn ra được ông không để ý, vậy là tự cười chính mình.

“Lâm Uyển nói, chính lần giúp đỡ đó khiến bà ấy cảm thấy mình có thể sống tiếp ở Quỷ Vực Chi Thành.

Ở đây, bà ấy không còn là một người tựa như không khí, không có cảm giác tồn tại nữa. Chuyện này vẫn luôn là chỗ dựa cho bà ấy suốt quãng thời gian ăn nhờ ở đậu ở Quỷ Vực Chi Thành. Dù trong lòng vẫn tự ti như trước, nhưng không còn không có động lực sống như vậy nữa.” Lúc đó, Trương Minh Hoàng không hiểu được loại tình cảm này. Ông cảm thấy trên đời này không tồn tại thứ gì mà ông không đạt được cả.

Dù lúc đó chưa tìm thấy Đường Thấm Nhi nhưng ông vẫn luôn tin rằng nhất định một ngày nào đó sẽ tìm được.

“Suốt khoảng thời gian Lâm Uyển dưỡng thương, ba gần như chưa từng đi thăm bà ấy. Hồi nhỏ bà ấy luôn yên lặng như vậy, chỉ tập trung làm việc của mình, chẳng bao giờ nói muốn gặp hay làm phiền ba.

Có nhiều lúc ba còn suýt quên mất người này nữa.” Trương Minh Hoàng nói, ở trong lòng ông, Lâm Uyển thật sự không có chút giá trị tồn tại nào cả. Hơn nữa Lâm Uyển cũng chưa từng nghĩ rằng, bà ấy cứu ông rồi thì người của Quỷ Vực Chi Thành sẽ mang ơn bà ấy. Bà ấy vẫn cứ lẳng lặng dưỡng thương, lẳng lặng… làm việc của mình.

Lâm Uyển vẫn cứ lẳng lặng dưỡng thương, lẳng lặng… làm việc của mình.

“Nhưng cuối cùng Lâm Uyển qua đời, vết thương của bà ấy mãi không khỏi, sau đấy bất ngờ chuyển biến xấu. Bác sĩ dùng mọi biện pháp cấp cứu, cho người tới hỏi ba có thể dùng thuốc đặc hiệu không. Lúc đó ba đang lo lắng chuyện của Đường Thấm Nhi, người tới hỏi ba có thể dùng thuốc không đều bị ba đuổi thẳng về. Khi họ tới hỏi lần nữa, lúc ba đồng ý thì Lâm Uyển bởi vì thuốc được mang tới muộn mà không thể qua khỏi.” Lúc Trương Minh Hoàng nói tới chuyện này, cả người có chút xúc động. Trên thế giới này, có biết bao quyết định được đưa ra mà không hề hay biết hậu quả là gì? Có lẽ chuyện đó không quan trọng đến vậy, nhưng có thể cứu mà lại bỏ lỡ, trong lòng luôn khó mà tha thứ được.

“Lúc ấy, Quỷ Vực Chi Thành đã có thuốc có thể điều trị cho Lâm Uyển. Nhưng khi đó thuốc lại chưa được bán ra, bác sĩ không dám tự ý dùng. Phía Lâm Uyển, ba cũng không dặn dò gì đặc biệt, chính vì vậy nên Lâm Uyển mới không có thuốc cứu.” Trương Minh Hoàng luôn canh cánh chuyện này trong lòng. Đáng ra Lâm Uyển sẽ không phải chết, nhưng trời xui đất khiến mà bà ấy lại vì ông mà chết. Nếu như lúc đó ông dặn dò thêm một câu, nếu như lần đầu tiên có người tới hỏi mà ông không từ chối thì chuyện đã không thành ra như vậy. Thế nhưng, ông đã không còn cơ hội làm lại nữa rồi.

Mặc Thành yên lặng lắng nghe. Dù chỉ là một người không quan trọng thì khi gặp phải chuyện không may như vậy cũng sẽ khiến người ta thổn thức. Huống hồ gì đây cũng coi như là bạn bè? Người ta vì mình mà chết, trong lòng chắc hẳn rất khó chịu, dù là Trương Minh Hoàng cũng không thể nào tránh khỏi. Hơn nữa, Mặc Thành vẫn cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc, nếu Lâm Từ và Lâm Uyển là mẹ con, nếu… Lâm Từ và Lâm Tử, Lâm Niệm có quan hệ… vậy thì cái chết của Lâm Uyển năm đó sao có thể yên lặng như vậy chứ?

Quả nhiên, Trương Minh Hoàng im lặng một lát rồi nói tiếp: “Sau khi Lâm Uyển chết, nước Z phái người tới, lúc đó họ muốn đón Lâm Uyển về. Sau khi điều tra mới phát hiện, người mà Lâm Uyển cưới là Mặc Ngạn, một trong những người thừa kế của tập đoàn VG. Đặc biệt mẹ ông ta là công chúa duy nhất của hoàng gia Z. Nước Z hùng mạnh, có địa vị và tầm ảnh hưởng lớn trên thế giới, VG cũng có sức ảnh hưởng trên toàn thế giới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.