Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1752



CHƯƠNG 1752

Anh ta khẽ cắn môi, lấy can đảm nói rất nghiêm túc: “Có lẽ cô Liễu không hiểu, đối với một người đàn ông thì việc người phụ nữ của anh ta ở cùng phòng với người đàn ông khác trong ba tiếng đồng hồ là có ý nghĩa gì.

Nhưng nếu anh ta có thể nhẫn nhịn lâu như vậy thì nhất định là thật lòng với người kia, hơn nữa còn hy vọng được hồi đáp, hy vọng người phụ nữ đó trung thành với anh ta, cũng yêu anh ta như thế, để đủ sức chống lại những cám dỗ bên ngoài.”

Trong lúc nói những lời này, tài xế vẫn tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Liễu Ảnh, nhưng gương mặt cô lại không thể hiện cảm xúc gì.

Nghe những lời này, trái tim Liễu Ảnh cũng rung động, nhưng ngay sau đó lại bị đè nén xuống. Trung thành? Tình yêu? Những điều này ở trong lòng Liễu Ảnh vô cùng mỉa mai. Tư Đồ Không dựa vào cái gì mà yêu cầu cô những điều đó? Giữa họ không phải là quan hệ yêu đương, anh ta không có tư cách yêu cầu cô như vậy.

Liễu Ảnh không hiểu tại sao trong mắt người khác Tư Đồ Không đối xử tốt với cô nghĩa là yêu cô. Bọn họ hoàn toàn không hay biết Tư Đồ Không tồi tệ, độc ác đến cỡ nào. Nếu bọn họ biết giữa cô và anh ta chỉ là một cuộc giao dịch với thời hạn năm năm thì không biết sẽ cảm thấy mỉa mai đến mức nào nữa.

Bọn họ sẽ nghĩ gì? Nghĩ là cô tham vinh hoa phú quý nên chủ động tiếp cận Tư Đồ Không sao? Hay cảm thấy cô tự mình rước lấy nhục, xứng đáng bị như vậy?

Liễu Ảnh đột nhiên nở nụ cười, đúng là quá đáng buồn! Khi thân phận không bình đẳng, ngay đến tình cảm cũng không có cơ hội được bình đẳng. Phải chăng theo ý những người đó thì việc Tư Đồ Không yêu cô chính là ban thưởng cho cô?

Cô phải chấp nhận điều đó, nếu không sẽ là không hiểu chuyện đúng không? Liễu Ảnh cảm thấy phẫn uất, rõ ràng từ lúc bắt đầu là Tư Đồ Không lừa gạt cô, nhưng cô lại không có cách nào nói rõ ra, thật sự rất đáng buồn.

Nhìn dáng vẻ lúc buồn lúc vui của Liễu Ảnh, trên mặt cô còn có vẻ tức giận, tài xế thầm nghĩ, chắc hẳn giữa tổng giám đốc Tư Đồ và Liễu Ảnh đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Nhưng những chuyện đó một người ngoài như anh ta không thể hỏi tới, cho nên cũng không nhiều lời thêm nữa, chỉ để Liễu Ảnh tự mình suy ngẫm. Đường về không mất quá nhiều thời gian, Liễu Ảnh nhìn ra ngoài, đã đến nơi ở của cô rồi.

Cô nhìn nơi này, thầm nghĩ, may mà vẫn còn có Hàn Nhã Thanh, nhờ cô ấy cho mượn chỗ ở nên cô không đến mức không chốn dung thân. May là có rất nhiều chuyện cô có thể nói với Hàn Nhã Thanh. Hàn Nhã Thanh sẽ luôn ở bên cô.

Liễu Ảnh nhìn dòng người qua lại, thầm nghĩ, trên đời này có một người bạn luôn ở bên cô, không hỏi đúng sai, không hỏi bất cứ chuyện gì khác thật sự may mắn biết bao. Lòng cô trở nên kiên định hơn. Chuyện giữa cô và Tư Đồ Không tuyệt đối không thể liên lụy quá nhiều đến Hàn Nhã Thanh được.

Đôi khi Tư Đồ Không như một tên điên, anh ta nhất quyết không cho phép một người thoát khỏi sự khống chế của mình.

Nếu Nhã Thanh tham gia vào việc này quá nhiều, đặc biệt là can thiệp vào việc cô bỏ đi thì… Liễu Ảnh không dám tưởng tượng. Tư Đồ Không có thể phát rồ mà trả thù Hàn Nhã Thanh hay không…? Liễu Ảnh không dám mạo hiểm.

“Được rồi, dừng xe ở đây đi.” Liễu Ảnh không muốn để người khác biết chỗ ở cụ thể của mình. Tư Đồ Không có thể tra được là bản lĩnh của anh ta, còn những người khác thì không cần biết.

Tài xế gật đầu, ngừng xe lại, nhìn Liễu Ảnh rời đi. Lưng cô thẳng tắp, như đang kiên trì điều gì đó, nhưng bóng lưng ấy cũng thật cô đơn. Anh ta lắc đầu, ai cũng có nỗi khổ của mình, nhưng không biết anh ta có thể nắm chắc cơ hội này không nữa.

Khi Liễu Ảnh về tới nơi thì thấy Hàn Nhã Thanh đã đưa mẹ cô đến rồi, hai người đang cười nói với nhau.

Hàn Nhã Thanh cố tỏ ra thật thoải mái, không dám để mẹ Liễu nhận ra Liễu Ảnh đang gặp khó khăn. Mẹ Liễu cũng che giấu sự lo lắng của mình xuống tận đáy lòng.

Hàn Nhã Thanh là bạn của Liễu Ảnh, cô không thể để mẹ Liễu biết về những rắc rối của Liễu Ảnh được. Huống chi, giữa Liễu Ảnh và Tư Đồ Không toàn những chuyện xấu xí, không thể chấp nhận nổi.

Không cần biết bà có biết hay không, và đã biết được bao nhiêu, dù thế nào cô cũng không thể nói những chuyện này ra được.

Liễu Ảnh bước vào cửa liền nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đang ngồi trên ghế sô pha với mẹ mình. Khi thấy cô, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười. Trong lòng Liễu Ảnh chợt thấy yên tâm, cô ấy nở một nụ cười dịu dàng: “Nhã Thanh, cảm ơn cậu.”

Liễu Ảnh lên tiếng nói trước. Hàn Nhã Thanh khẽ cười, con nhỏ ngốc nghếch này, có gì mà phải cảm ơn?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.