Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1768



CHƯƠNG 1768

Mặc Thành cảm thấy dù bây giờ còn chưa có kết quả xác định huyết thống nhưng Trương Minh Hoàng cũng nên nghĩ cách xây dựng mối quan hệ tốt với Hàn Nhã Thanh đi thôi, đừng để Hàn Nhã Thanh sinh ra lòng sợ hãi với ông chứ. Hoặc đơn giản chỉ vì Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo mà hãy tiếp cận cô đi, nếu không thì sau đó sao cô có thể dễ dàng chấp nhận việc mình là con gái ông được?

Không biết vì sao mà Mặc Thành cảm thấy có lẽ Hàn Nhã Thanh sẽ chấp nhận sự thật này, nhưng… bản chất sự việc vẫn sẽ không thay đổi. Nếu tình huống vẫn như thế này thì e là Trương Minh Hoàng sẽ càng khó chịu hơn mà thôi. Nhưng đây cũng chỉ là phỏng đoán của riêng anh ta, không thể nói trước được điều gì, chỉ có thể ám chỉ để Trương Minh Hoàng thẳng thắn với Hàn Nhã Thanh hơn.

Hàn Nhã Thanh nhìn Trương Minh Hoàng và Mặc Thành ở chung với nhau rất hòa thuận vui vẻ. Vốn dĩ cô còn cho rằng người mất con gái rồi điên cuồng đi tìm kiếm như Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành khi gặp những chuyện khác đều sẽ tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, không để ý đến những việc khác, không ngờ ông ta lại đối xử với Mặc Thành khá tốt. Nói đến cũng thấy kỳ lạ, Hàn Nhã Thanh không có quá nhiều cảm giác với Mặc Thành, nhưng khi nhìn Trương Minh Hoàng và anh ta ở chung hài hòa thì cô lại thấy yên tâm, giống như chuyện mình vẫn lo lắng cuối cùng cũng thấy được kết quả. Hơn nữa, cô phát hiện mỗi khi mình nhìn thấy Trương Minh Hoàng tươi cười thì tâm trạng cũng thấy vui hơn, thật thần kỳ.

Mặc Thành cảm thấy quan hệ của mình và Dương Tầm Chiêu đã tốt hơn một chút, như vậy thì anh ta cũng có thể yên tâm xin lỗi Hàn Nhã Thanh, vì vậy liền mở miệng: “Cô Hàn, chuyện trước đây là do tôi suy xét không chu toàn, nhưng tôi thực sự muốn gặp mặt cô một lần, không có ý gì khác, cô đừng để trong lòng.”

“Chuyện lần trước của Vũ Kỳ và Minh Hạo là do tôi đã làm quá mức, không nên dùng hai đứa bé để dọa cô, khiến cô phải sợ hãi, xin lỗi cô.” Mặc Thành nói với giọng thành khẩn, nhưng tâm trạng Hàn Nhã Thanh lại không quá tốt. Vốn dĩ cô cũng sẵn lòng nhận lời xin lỗi của Mặc Thành, cũng cảm thấy là anh ta thật lòng, nhưng Dương Tầm Chiêu đang ngồi bên cạnh khiến cô cảm thấy hơi dư thừa. Chuyện về cuộc gọi video trước đó đã nói xong rồi, thực ra Hàn Nhã Thanh cũng đã tha thứ cho Mặc Thành. Lần này anh ta cũng chỉ nói trịnh trọng hơn một chút, không có ý gì khác. Nhưng ánh mắt lạnh nhạt của Dương Tầm Chiêu lại làm cô như đứng trong đống lửa ngồi trong đống than. Một sự việc nói đi nói lại mà lần nào Dương Tầm Chiêu cũng nhìn cô bằng biểu cảm đó, biểu cảm lên án cô.

Chỉ có điều với áp lực như thế này Hàn Nhã Thanh vẫn còn chịu nổi, cô cụp mắt nói: “Thành thiếu chủ, lúc trước anh đã xin lỗi rồi. Vũ Kỳ và Minh Hạo cũng đã giải thích với tôi về tình huống khi đó, không hoàn toàn là lỗi của anh, chỉ cần sau này anh đừng trêu đùa kiểu đó nữa thì tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”

Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo yên tâm, Mặc Thành cười khẽ: “Được, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy xa nữa.”

Đường Vũ Kỳ vui vẻ dựa vào người Hàn Nhã Thanh, cười hì hì nói: “Mẹ đừng lo, chú Mặc Thành rất tốt với chúng con! Chúng con cũng thích chú Mặc Thành. Còn cả ông Trương nữa, con rất thích ông! Mẹ ơi, có phải mẹ cũng thích ông Trương không?” Đường Vũ Kỳ biết mình và Trương Minh Hoàng đã được làm xét nghiệm kiểm tra huyết thống, nhanh nhất là ba ngày nữa sẽ có kết quả.

Thật ra, trong lòng Đường Vũ Kỳ thì cô bé đã coi Trương Minh Hoàng như ông ruột của mình rồi, nên tất nhiên cũng hy vọng Hàn Nhã Thanh sẽ thích Trương Minh Hoàng. Như vậy thì bọn họ sẽ có thể ở bên nhau thật vui vẻ.

Hàn Nhã Thanh xoa đầu Đường Vũ Kỳ. Cách làm việc của Đường Vũ Kỳ phần lớn đều dựa vào cảm giác của bản thân, thích chính là thích, không thích chính là không thích, sẽ không làm cho mình phải chịu ấm ức. Bây giờ cô bé thích Trương Minh Hoàng nên sẽ hy vọng người nhà mình cũng thích ông. Hàn Nhã Thanh hiểu điều này, cho nên cười gật đầu: “Ừ, mẹ cũng thích ông Trương, Vũ Kỳ thích thì mẹ cũng sẽ thích.”

Trương Minh Hoàng nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói thích mình vốn dĩ rất vui, nhưng sau khi nghe cô nói bởi vì Đường Vũ Kỳ thích ông nên cô mới thích thì trong lòng thấy hơi mất mát.

Ông không hy vọng Hàn Nhã Thanh thích mình vì người khác, thứ tình cảm như vậy không được bền lâu. Yêu ai yêu cả đường đi, nếu có một ngày Đường Vũ Kỳ không thích ông nữa thì sao?

Nếu con bé không muốn gần gũi với ông thì sao? Vậy thì Hàn Nhã Thanh cũng sẽ giống như Đường Vũ Kỳ, không gần gũi với ông nữa? Trương Minh Hoàng không có cách nào chấp nhận nổi chuyện đó. Nhưng với lập trường của ông lúc này thì thật sự không thể nói được điều gì, chỉ có thể im lặng ngây người tại chỗ.

Hàn Nhã Thanh chú ý tới sự khác thường của Trương Minh Hoàng. Vừa rồi trên mặt ông vẫn còn vẻ hòa ái, xen lẫn ý cười, như tuyết đọng trong nắng sớm mùa đông, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, mang đến cho người ta cảm giác ấm áp. Nhưng bây giờ nụ cười hiếm có ấy lại được thu về, thay thế bằng cảm xúc bi thương nồng đậm, còn có vẻ xa cách, thậm chí là tuyệt vọng.

Hàn Nhã Thanh không hiểu vì sao Trương Minh Hoàng lại đột nhiên trở nên buồn bã như vậy. Họ đều đang ở trong phòng khách, rõ ràng không hề xảy ra chuyện gì. Cảm xúc này đến rất nhanh, khi Hàn Nhã Thanh cảm giác được thì trong lòng cũng thấy buồn bã. Cô nhíu mày, chuyện này… sao lại thế này? Cô lại đau lòng vì một người xa lạ, không phải vì phải trải qua chuyện gì đó, mà đơn giản chỉ vì trông đối phương lúc này rất buồn bã.

Hàn Nhã Thanh nghĩ mãi không hiểu tại sao lại như vậy? Sao cô lại có cảm giác này? Tim cô đau nhẹ từng cơn, liên tục nhắc nhở cô mình không hề cảm giác sai.

Trước đây tình huống này chỉ xảy ra khi Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ không thoải mái.

Nhưng cô và hai đứa bé là quan hệ mẹ con, giữa mẹ con sẽ có cảm ứng tâm linh với nhau là lẽ thường, nhưng còn với Trương Minh Hoàng là như thế nào? Chẳng lẽ?

Hàn Nhã Thanh không thể tin nổi. Trước kia Quỷ Vực Chi Thành đã muốn kiểm tra xem cô có phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành hay không, nhưng bị cô lừa. Khi đó không phải đã chứng minh chủ nhân của sợi tóc kia có quan hệ ba con với thành chủ Quỷ Vực Chi Thành sao? Hơn nữa, Mặc Thành cũng đã nói là tìm được công chúa của Quỷ Vực Chi Thành rồi. Vậy vì sao bây giờ cô lại có cảm giác như thế này?

Hàn Nhã Thanh ngẫm lại, đúng vậy, không sai, sau khi có kết quả kiểm tra ADN thì Thành thiếu chủ đã nói là tìm được công chúa rồi. Vậy thì tất nhiên là do chủ nhân của sợi tóc kia có quan hệ huyết thống với thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, không thể sai được. Có như vậy thì Thành thiếu chủ mới dám nói như thế. Còn cô vẫn là con gái của nhà họ Hàn, mẹ cô sẽ không nhận nhầm ba của con mình. Nếu cô thật sự là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành thì làm sao mẹ cô có thể để cô sinh ra và lớn lên ở nhà họ Hàn được chứ?

Cho nên… cảm giác lúc này của cô có nguyên nhân từ đâu? Hàn Nhã Thanh không muốn thừa nhận rằng mình thật sự thấy buồn vì Trương Minh Hoàng.

Dương Tầm Chiêu chú ý tới sự khác thường của Hàn Nhã Thanh, vươn tay nắm lấy tay cô, thấp giọng hỏi quan tâm: “Nhã Thanh, làm sao vậy?”

Hàn Nhã Thanh vẫn luôn có sự kiêu ngạo của bản thân, hầu như không bao giờ tỏ ra không đúng mực trước mặt người ngoài. Nhưng lần này thời gian cô bị sững sờ khá dài, vừa rồi anh đã thấy Hàn Nhã Thanh mải mê suy nghĩ, thậm chí còn không tự giác vỗ vào ngực mình như đã gặp phải chuyện gì rất kinh hoàng.

“Dạ?” Hàn Nhã Thanh trả lời theo bản năng. Vừa rồi cô làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại chìm đắm vào suy nghĩ của mình, hơn nữa lại còn là vì chuyện của Trương Minh Hoàng? Hàn Nhã Thanh nhíu mày, lẽ nào cô thật sự có quan hệ gì đó với Trương Minh Hoàng sao? Hàn Nhã Thanh không muốn chấp nhận một kết quả như vậy.

“Sao vậy, em đang suy nghĩ gì thế?” Dương Tầm Chiêu nắm tay Hàn Nhã Thanh, hơi dùng sức, đủ khiến cô có phản ứng lại, đồng thời cũng truyền cho cô một chút sức lực, để cô biết anh đang ở bên cạnh cô.

Hàn Nhã Thanh nắm lại tay Dương Tầm Chiêu, nở một nụ cười ranh mãnh: “Vừa rồi não em chỉ đang đi lang thang thôi.”

Dương Tầm Chiêu lập tức hiểu ngay Hàn Nhã Thanh đã trở lại trạng thái thông minh bình tĩnh như ngày thường. Cô nở nụ cười tỏ ý xin lỗi với Trương Minh Hoàng: “Xin lỗi, vừa rồi cháu hơi thất thần.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.