Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1776



CHƯƠNG 1776

“Đi thôi, chúng ta vào nhà đã.” Liễu Ảnh nói, rồi cùng mẹ Liễu và Hàn Nhã Thanh vào phòng. Hàn Nhã Thanh ngắm nghía căn phòng khách sạch sẽ, cách bày trí không khác gì trước đây thì hơi cau mày. Nơi này chẳng khác gì lúc không có người ở cả, Liễu Ảnh cũng không mua thêm gì. Chẳng lẽ… cô ấy không định ở lại lâu dài sao?

“Nhã Thanh, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.” Liễu Ảnh ngồi xuống pha cà phê, nghiêm nghị nhìn Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh gật đầu, cũng ngồi xuống bên cạnh, ra hiệu cho Liễu Ảnh cứ nói, cô đang nghiêm túc lắng nghe.

“Cảm ơn cậu chăm sóc tớ thời gian này, tớ đã bàn với mẹ rồi, mẹ con tớ định đi khỏi đây.” Liễu Ảnh thoáng có phần hốt hoảng, tựa như… Chuyện này quyết định nhẹ nhàng vậy sao? Liễu Ảnh biết, một khi đã nói với Hàn Nhã Thanh rồi thì sẽ không còn cơ hội để thay đổi nữa. Ra đi, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Tuy đã đoán được phần nào, nhưng nghe Liễu Ảnh chính miệng nói ra, đáy lòng Hàn Nhã Thanh vẫn hơi nặng nề. Nhanh vậy sao? Không, phải nói là Liễu Ảnh thật sự quyết định như vậy sao? Ra đi là chuyện rất đơn giản, nhưng muốn thoát khỏi khống chế của Tư Đồ Không lại không phải chuyện dễ dàng gì. Mục đích của Liễu Ảnh, chắc là rời khỏi Tư Đồ Không phải không?

“Cậu nghĩ kỹ rồi sao?” Hàn Nhã Thanh không hỏi thêm gì khác, nói thẳng vào vấn đề chính. Có lẽ, Liễu Ảnh đã đắn đo rất nhiều, không chỉ là những điều mà Hàn Nhã Thanh có thể nghĩ tới, nhưng cô sẽ không gặng hỏi cô ấy. Chuyện của Liễu Ảnh, cô ấy nghĩ kỹ là được.

Hàn Nhã Thanh đưa mắt nhìn sang mẹ Liễu bên cạnh. Bà có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nét mặt lại nghiêm trọng vô cùng. Bà nhìn chằm chằm Liễu Ảnh, không có oán giận, chỉ có lo lắng. Hàn Nhã Thanh hiểu được, mẹ Liễu không chỉ đồng ý với quyết định này của Liễu Ảnh mà bà còn hết sức ủng hộ.

Hàn Nhã Thanh cảm thán tình mẫu tử vĩ đại, tình yêu dành cho Liễu Ảnh giúp mẹ Liễu từ bỏ thù hận. Bà ấy ủng hộ quyết định của Liễu Ảnh, cũng mong muốn đưa Liễu Ảnh đi.

Liễu Ảnh lặng đi một thoáng: “Ừ, tớ nghĩ kỹ rồi, không rời khỏi đây thì vĩnh viễn cũng không thoát khỏi Tư Đồ Không được. Tớ muốn bắt đầu cuộc sống mới.” Liễu Ảnh thật sự luyến tiếc khi phải rời đi gấp như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Tư Đồ Không ở đây là cô ấy có thể dứt bỏ. Có những thứ muốn đạt được thì phải sẵn sàng từ bỏ những thứ khác. Mà giờ đây, cô ấy đã gạt đi mọi chuyện từng có với Tư Đồ Không, quá khứ dù vui vẻ hay đau thương thì cũng đều là quá khứ.

‘Thật ra dù cậu có đi, chỉ cần Tư Đồ Không không muốn thì cậu cũng không thoát khỏi anh ta được.’ Hàn Nhã Thanh muốn nói như vậy, nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng. Mỗi người đều có lựa chọn khác nhau. Có lẽ Liễu Ảnh rời đi cũng là chuyện tốt. Huống chi, nếu cô ấy thật sự muốn đi, có cô lo lót giúp cô ấy thì Tư Đồ Không cũng không thể tìm ra cô ấy quá sớm.

“Ừ, tớ giúp cậu.” Hàn Nhã Thanh nói. Giờ phút này, mặc kệ trong lòng cô nghĩ Tư Đồ Không có tình cảm thế nào với Liễu Ảnh thì cô cũng đều tôn trọng quyết định của cô ấy. Không cần biết sau này ra sao, cô nhất định sẽ giúp Liễu Ảnh.

Liễu Ảnh lắc đầu nhìn Hàn Nhã Thanh, hơi áy náy nói: “Nhã Thanh, tớ nghĩ kỹ rồi, lần này tớ không muốn cậu giúp. Ít nhất là đừng giúp trực tiếp. Tư Đồ Không ác độc vô tình, tớ không muốn liên lụy đến cậu.”

Ánh mắt Liễu Ảnh hơi mơ hồ. Rõ ràng lúc có quyết định này thì cô ấy rất kiên định, vì sao giờ nói ra lại đau lòng và do dự chứ? Rốt cuộc cô ấy luyến tiếc điều gì? Liễu Ảnh không nghĩ ra được, chỉ cảm thấy lòng nghèn nghẹn, khó chịu vô cùng.

Hàn Nhã Thanh kinh ngạc nhìn cô ấy, Liễu Ảnh không cho cô giúp đỡ? Vậy cô ấy đã nghĩ ra cách chưa?

Hàn Nhã Thanh biết, ở nơi này, người có thể giúp cô ấy ra đi, thoát khỏi Tư Đồ Không, chỉ có mình cô thôi. Liễu Ảnh không cho cô giúp thì tìm ai được chứ? Có thể tin được sao? Chẳng lẽ, cô ấy chỉ định chỉ dựa vào bản thân à? Vẻ mặt Hàn Nhã Thanh trở nên nghiêm trọng.

“Nhã Thanh, không phải tớ không muốn cậu giúp, mà là không thể để cậu giúp. Tớ sợ, sau khi tớ đi, Tư Đồ Không sẽ trút giận lên cậu. Tuy anh ta không làm cậu bị thương được, nhưng chắc chắn sẽ có nhiều phiền toái. Tớ không muốn như thế.” Liễu Ảnh giải thích. Hàn Nhã Thanh là bạn tốt của cô ấy, cũng là người cô ấy muốn bảo vệ. Số người quan trọng với cô ấy không nhiều lắm, không thể để họ chịu tổn thương được.

“Đồ ngốc này!” Hàn Nhã Thanh thở dài. Đối với cô mà nói, Tư Đồ Không có thể gây ra phiền phức cho cô, nhưng không thể làm hại cô được. Rõ ràng Liễu Ảnh cũng hiểu, nhưng sao lại còn ngập ngừng do dự chứ? Kiểu quan tâm này làm Hàn Nhã Thanh bỗng chốc thấy nghẹn thở. Không hiểu sao cô cảm thấy từ Liễu Ảnh toát ra cảm giác tuyệt vọng, làm cô không nhịn được mà quan sát kỹ càng, lại nhận ra cô ấy còn tràn đầy mất mát nữa.

“Cậu yên tâm, không ai hãm hại tớ được, cho dù là Tư Đồ Không cũng thế.” Hàn Nhã Thanh dịu dàng an ủi Liễu Ảnh. Liễu Ảnh gật đầu, từ tốn đáp lại: “Nhưng tớ vẫn muốn chờ thêm một chút, kiểu gì cũng có cơ hội.”

Hàn Nhã Thanh biết không thể khuyên nữa nên chỉ đành gật đầu, thầm nghĩ xem có cách nào giúp Liễu Ảnh tránh khỏi sự giám sát của Tư Đồ Không không.

Hàn Nhã Thanh nhìn sang mẹ Liễu, bà vẫn không nói gì, hoàn toàn tôn trọng Liễu Ảnh, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn con gái, tựa như sợ cô ấy lại chịu tổn thương vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.