Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1783



CHƯƠNG 1783

“Bác gái, hiện giờ Liễu Ảnh đang tức giận, cháu nghĩ, quyết định bây giờ không hợp lý đâu, thế nên cháu cũng sẽ không hỏi Liễu Ảnh luôn, đợi cô ấy bình tĩnh lại rồi nói tiếp.” Tư Đồ Không nhẹ nhàng nói, đong đầy sự quan tâm dành cho Liễu Ảnh.

Mẹ Liễu nhíu mày, bà biết Tư Đồ Không không dễ dao động, chỉ là không ngờ anh ta lại kiên trì tới như vậy, dù đã thể hiện rõ ràng nhưng anh ta vẫn không từ bỏ.

Mẹ Liễu như đã hiểu ra, ngay từ đầu Tư Đồ Không đã không định để Liễu Ảnh đi rồi, thế nên dù Liễu Ảnh cô nói gì thì anh ta đều sẽ không chấp nhận. Nhịp điệu này, hoàn toàn ở trong tay Tư Đồ Không, anh ta vẫn luôn là người quyết định hướng đi của mọi chuyện, sự dịu dàng của Liễu Ảnh đối với anh ta, sự kháng cự với anh ta, thậm chí là phớt lờ, anh ta đều có thể chấp nhận, chỉ vì thứ anh ta muốn trước giờ đều là Liễu Ảnh, ngay từ đầu, anh ta chưa từng nghĩ tới từ bỏ.

“Tổng giám đốc Tư Đồ, tôi rất bình tĩnh, không tức giận.” Liễu Ảnh lên tiếng phản bác, không ngờ mấy ngày trôi qua, năng lực nói suông của Tư Đồ Không ngày càng cao. Chỉ cần Liễu Ảnh còn ở đây, Tư Đồ Không nhất định sẽ không bỏ qua, cũng hoàn toàn toàn không hỏi ý của cô.

Trực giác của Tư Đồ Không cảnh báo việc chẳng lành, lẽ nào Liễu Ảnh muốn nhân cơ hội này vạch rõ giới hạn với anh ta sao?

“Vừa rồi tổng giám đốc Tư Đồ nói, tình yêu giống như nước uống, người uống mới biết nóng hay lạnh, vậy thì, tôi có thể nói rõ ràng cho tổng giám đốc Tư Đồ biết, tôi không thích anh, cuộc sống mà anh cho tôi cũng không phải thứ mà tôi muốn, chúng ta không hợp nhau!” Liễu Ảnh không để ý tới Tư Đồ Không, nói hết suy nghĩ của mình ra: “Tổng giám đốc Tư Đồ, chuyện năm đó cứ để nó qua đi, tôi và mẹ tôi đều xem như quá khứ rồi, sẽ không tới tìm anh nữa, cũng hy vọng anh đừng tới tìm chúng tôi nữa.”

Liễu Ảnh không cho Tư Đồ Không thời gian nói tiếp, nói liền một mạch, cô ấy muốn nói rõ ràng suy nghĩ của mình. Trước đây, Tư Đồ Không luôn không chịu từ bỏ, Liễu Ảnh không tin, cô từ chối mãi mà Tư Đồ Không vẫn sẽ nhẫn nại với cô được, huống hồ, anh ta còn là người kiêu ngạo như vậy nữa.

Tư Đồ Không nhìn sắc mặt Liễu Ảnh, cô nói ra những lời này, trong lòng hình như không chút gợn sóng, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, không mang theo chút căm hận, càng không có tình yêu, giống như đang trần thuật một sự thật.

“Thời gian năm năm, em thật sự không để ý chút nào sao? Em không thích anh chút nào sao?” Tư Đồ Không xót xa nhìn Liễu Ảnh, thậm chí giọng nói anh ta có chút run rẩy. Có lẽ đây là lần cuối cùng anh ta hỏi, trước đây Liễu Ảnh từ chối bao nhiêu lần đều bị anh ta cố ý phớt lờ, nhưng bây giờ là trước mặt mẹ Liễu, Tư Đồ Không cảm thấy, nếu lần này Liễu Ảnh thật sự từ chối, vậy thì, có lẽ anh ta sẽ không tới nữa, giữa họ… có lẽ thật sự chỉ tới đây thôi.

Liễu Ảnh hít sâu một hơi, sau đấy chậm rãi thở ra: “Đúng vậy, tôi không có tình cảm với tổng giám đốc Tư Đồ, tôi mệt rồi, không muốn ở bên anh nữa, tôi muốn nghỉ ngơi thật tốt, muốn thăm thú thế giới bên ngoài, muốn đi du lịch, đi chụp ảnh, đi làm, muốn rất nhiều thứ, nói ra thì, chính là muốn… có thể giới của riêng mình, mà thế giới đó, không có anh.” Liễu Ảnh chỉ nhìn thoáng qua một góc mặt Tư Đồ Không, cô không muốn thấy vẻ mặt anh ta, giống như… cô không muốn thấy vẻ mặt như vậy của anh ta. Liễu Ảnh cảm thấy, vẻ mặt Tư Đồ Không hẳn là nên luôn cao ngạo không ai bì nổi, chứ không phải dằn vặt, đau khổ như lúc này. Vẻ mặt này không hợp với Tư Đồ Không chút nào.

Tư Đồ Không hoàn toàn bình tĩnh lại, trong lòng cũng nguội lạnh. Không ngờ Liễu Ảnh lại từ chối tàn nhẫn như vậy, cô nói ra cuộc sống mà cô muốn, đong đầy khao khát, mà trong những khát khao đó, không có anh ta. Liễu Ảnh hoàn toàn không muốn anh ta bước vào.

Tư Đồ Không tuyệt vọng nhìn Liễu Ảnh, từ trước tới nay, đều là anh ta tự mình đa tình, là anh ta tự cảm động, người còn lại, trước giờ chưa có bất kỳ cảm giác gì, anh ta muốn cho cô một gia đình hoàn chỉnh, một cuộc sống tốt đẹp, nhưng Liễu Ảnh lại luôn muốn rời đi, chưa bao giờ ngừng lại.

Nếu vậy, có phải sự dây dưa của anh ta với cô cũng giống như vậy không? Anh ta nghĩ, sự vấn vương khuông buông có thể khiến cô rung động. Còn đối với Liễu Ảnh, đó là phiền phức, là trói buộc, thứ cô muốn chỉ là một con dao sắc cắt đứt ràng buộc đó, cắt đứt quan hệ của hai người?

Tư Đồ Không nhìn Liễu Ảnh. Đây là người anh ta rất quen thuộc, từng ôm, từng hôn, thậm chí từng chung chăn gối bao nhiêu lần, nhưng hình như từ trước tới nay, anh ta không hề biết được, người trước mặt lại tàn nhẫn như vậy. Ngay từ đầu cô đã chưa từng động lòng, chưa từng lún sâu vào, chỉ có bản thân anh ta, một người là người trong cuộc, vui vẻ một mình, một người là người ngoài cuộc, thờ ơ lạnh lùng. Họ không hợp nhau, ngay từ đầu đã không hợp, hai người mang trong mình mục đích khác nhau, sao có thể cùng nhau đi tới cuối con đường được? Sẽ chỉ là… đồng sàng dị mộng.

Tư Đồ Không cảm giác bản thân chưa từng tỉnh táo như vậy bao giờ, tỉnh táo đến nỗi có thể nhìn rõ sự lạnh nhạt và vô tình của Liễu Ảnh.

“Thế nên, giữa chúng ta, từ trước tới giờ em chưa từng động lòng, đúng không?” Tư Đồ Không nghe được bản thân anh ta đang run rẩy hỏi. Có lẽ đây chính là chuyện tuyệt tình nhất phải không? Cô có rất nhiều chuyện muốn làm, có nhiều nơi muốn đi, có người muốn ở bên, nhưng không có gì liên quan tới anh ta, đó có thể là tình cảm gì? Sợ rằng… là không quan tâm? Là sự thờ ơ không để ý từ tận đáy lòng.

Khoảnh khắc này, Tư Đồ Không không thể tự lừa chính mình được nữa, trong lòng anh ta hiểu rõ, Liễu Ảnh quả thật không yêu anh ta, không chỉ không yêu, e là, ngay cả hận cũng không còn, thứ duy nhất còn sót lại, là sự thờ ơ.

Nhưng, đã thờ ơ rồi, giữa họ rốt cuộc còn có tình cảm gì chứ? Tư Đồ Không cười nhạo, hóa ra, thật sự là tự mình đa tình, vậy thì… phải chăng anh ta nên để Liễu Ảnh rời đi? Giữ lại thể diện cuối cùng cho họ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.