Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1798



CHƯƠNG 1798

Mẹ Liễu ngồi ở mép giường Liễu Ảnh. Đây là con gái bà, chớp mắt đã lớn như vậy rồi, có thể còn sắp làm mẹ nữa, vậy thì sau này, liệu cuộc đời cô có thể suôn sẻ chút không? Mẹ Liễu cầu nguyện. Bà không kìm lòng được mà duỗi tay vuốt ve mặt Liễu Ảnh, vẫn mềm mại như hồi nhỏ. Vẻ mặt cô khi ngủ vô ưu vô lo như trẻ con. Liễu Ảnh chau mày, như thể đang lo lắng gì đó, căng thẳng đến nỗi trong mơ cũng không thể thả lỏng.

Đưa Liễu Ảnh đi thôi, đưa Liễu Ảnh rời khỏi đây. Đây là lời nói trong đáy lòng mẹ Liễu, bà nghĩ ngày mai là có thể đi rồi, trong lòng dẫn bình tĩnh lại, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi thành phố này, cuối cùng bà cũng có thể đưa Liễu Ảnh đi sống một cuộc sống bình yên. Cũng may, Tư Đồ Không đã buông tay rồi.

Mẹ Liễu cứ yên lặng nhìn Liễu Ảnh như vậy, tới khi Liễu Ảnh tỉnh dậy, thấy mẹ mình ngồi ở đầu giường, nhìn cô chăm chú với ánh mắt dịu dàng.

Liễu Ảnh hơi sửng sốt, sau đó trong lòng ấm áp, dựa gần vào lòng mẹ: “Mẹ ơi, ngày mai chúng ta có thể rời đi rồi, con rất muốn đi xem.” Liễu Ảnh biết mẹ lo lắng cho mình, hiện giờ, chắc chắn là vì cảm giác được sự an ủi nên cô như nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp sau này đang vẫy tay với cô vậy.

“Ừ, mẹ cũng rất vui.” Mẹ Liễu xoa lưng Liễu Ảnh, chậm rãi nói. Lâu rồi họ chưa thân thiết như vậy, mà giữa mẹ và con gái, luôn có rất nhiều ấm áp.

“Được rồi, dậy ăn cơm đi.” Liễu Ảnh nằm trong lòng mẹ một lát, bị mẹ Liễu đẩy nhẹ, không cam lòng đứng lên, cô vẫn luôn cảm thấy mệt, có chút ngủ chưa đầy giấc. Liễu Ảnh thầm nghĩ.

Nhưng cuối cùng cô vẫn dậy, trên bàn bày đầy đồ ăn ngon, Liễu Ảnh nhìn mà thèm, ăn không ít. Buổi tối đi vệ sinh trước khi đi ngủ, đột nhiên nhớ ra hình như tháng này, cô vẫn chưa tới kỳ kinh nguyệt.

Liễu Ảnh hoảng sợ, dạo này bận quá nên cô hoàn toàn không chú ý tới chuyện này. Hiện giờ kỳ kinh nguyệt đã qua mười mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy có hiện tượng gì. Liễu Ảnh nhớ tới sự khác thường của mình mấy ngày nay, sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh… Không phải cô mang thai rồi đấy chứ?

Không, không đâu! Liễu Ảnh nhanh chóng phủ nhận. Mỗi lần cô và Tư Đồ Không phát sinh quan hệ đều sẽ dùng biện pháp xử lý, nhưng rồi cô đột nhiên nhớ ra gì đó… sẽ không trùng hợp vậy chứ! Liễu Ảnh nhanh chóng tính toán trong lòng, sao có thể được? Sao có thể mang thai lúc này? Nếu như vậy thì toàn bộ mọi chuyện đều sẽ hỏng hết.

Liễu Ảnh sợ hãi, đi tới đi lui nhà vệ sinh. cô không dám ra ngoài, thậm chí còn không dám xác minh chuyện này. Nếu như mang thai, nếu như thật sự có một đưa con, cô vẫn có thể rời đi sao? Cô và Tư Đồ Không sẽ thế nào đây?

Liễu Ảnh cảm thấy mình bị suy nghĩ này ép tới mức phát điên, cô hét lên một tiếng trước cửa: “Mẹ, con ra ngoài một chuyến.” Chưa đợi câu trả lời đã tới cửa hàng, mua que thử thai về.

Vừa vào nhà đã trốn vào nhà vệ sinh, cô cầm que thử thai, cầu nguyện trong lòng, đừng mang thai, đừng mang thai!

Đáng tiếc… kết quả không như ý. Một vạch đậm một vạch nhạt hiển thị trên đó khiến Liễu Ảnh như sụp đổ. Vì sao ông trời lại trêu đùa cô như vậy? Vì sao, vì sao vào lúc cô có thể thoát khỏi tất cả thì lại mang tới cho cô một gông xiềng nặng nề như vậy?

Cánh tay cầm que thử thai của Liễu Ảnh vẫn luôn run rẩy, đúng là đáng buồn, rõ ràng ngày mai đã có thể rời đi rồi, kết quả lại thành ra như thế này. Lẽ nào sau này cô sẽ mãi bị giam cầm ở đây sao?

Liễu Ảnh nhìn vết tích trên que thử thai, nếu chỉ nhìn cái này thì có thể cô đã mang thai rồi, nhưng, cô không tin, cô nhất định phải tới bệnh viện kiểm tra mới tin được.

Liễu Ảnh không dám, cũng không muốn nghĩ tới kết quả như vậy, hiện giờ cô chỉ muốn rời khỏi đây, cô không thể để mẹ nhận ra điều kỳ lạ được. Ngày mai có thể đi rồi, chỉ cần rời khỏi đây, tất cả đều sẽ tốt đẹp. Cô không thể có biểu hiện bất thường, chỉ cần như vậy là được.

Đúng, tất cả còn chưa kết thúc! Liễu Ảnh đột nhiên phản ứng lại, đúng vậy, chuyện này, trước mắt chỉ còn một mình cô biết thôi, chỉ cần cô không nói thì còn ai biết nữa? Ngày mai rời khỏi đây, Tư Đồ Không không tới tìm cô, vậy thì anh ta sẽ không biết, cô và mẹ vẫn có thể sống cuộc sống của riêng mình.

Liễu Ảnh tự cho mình một nụ cười an tâm, không thể nghĩ nhiều, không cần nghĩ nhiều, tất cả đợi rời khỏi đây rồi tính tiếp. Trong lòng Liễu Ảnh hiểu rõ, nếu giờ chỉ có một mình cô, hiện giờ Tư Đồ Không rời bỏ thì cô sẽ rời đi dễ như trở bàn tay, nhưng nếu như có đứa bé này, mọi thứ sẽ mất hết. Tư Đồ Không sẽ không để con mình đi, vậy thì, đương nhiên cũng sẽ không để cô đi.

Kỳ lạ là, Liễu Ảnh không muốn bỏ đứa bé này, không phải vì Tư Đồ Không, mà là vì, có đứa bé này, thế giới của cô sẽ trở nên đặc biệt. Huống hồ, nếu đứa bé đáng yêu như Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo thì tốt biết bao.

Có điều, Liễu Ảnh biết, bản thân vẫn nên bỏ đứa bé này đi, nếu cô không muốn có quan hệ gì với Tư Đồ Không nữa, vậy thì, nhất định không thể giữ lại đứa bé này được.

Cảm giác bi thương dâng lên trong lòng Liễu Ảnh, không phải cô không mong chờ đứa bé này, nhưng từ trước tới nay chưa từng nghĩ sẽ có đứa bé trong tình huống như vậy. Khi cô và Tư Đồ Không dứt khoát rồi thì lại có đứa bé này, sự tồn tại của đứa bé chính là một sai lầm. Cô không yêu Tư Đồ Không, không nên sinh đứa bé này ra. Cô đã không chịu trách nhiệm được cuộc đời mình rồi, nhưng không thể không có trách nhiệm với cuộc đời đứa bé. Liễu Ảnh nhắm mắt lại, cứ như vậy đi, đừng để ai biết được sự tồn tại của đứa bé này, lặng lẽ bỏ đi, tốt cho tất cả những người xung quanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.