Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1807



CHƯƠNG 1807

“Tổng giám đốc, có cần tôi đi điều tra kỹ hơn không ạ?” Trợ lý đặc biệt Giang không nghe thấy bên kia trả lời lại câu nào bèn chủ động hỏi. Nghĩ thầm trong lòng, tổng giám đốc có đang nghe không đấy? Hay là đã đi rồi?

Bàn tay siết chặt của Tư Đồ Không buông lỏng từng chút một, đây là trời cao ban ơn, anh ta chắc chắn!

Anh ta không nỡ rời khỏi Liễu Ảnh, không buông được cô. Bởi vì không còn cách nào để dây dưa với Liễu Ảnh nữa, cho nên đưa một đứa con tới. Vậy thì sao anh ta có thể nỡ từ bỏ cơ hội này đây?

“Không cần, tôi tự đi hỏi.” Tư Đồ Không khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày, anh ta chưa bao giờ rối rắm như hôm nay, mang theo quá nhiều hưng phấn bí mật, có một niềm xúc động chắc chắn phải có được. Anh ta lặng lẽ nói với bản thân ở trong lòng, Liễu Ảnh, nếu như ông trời đã cho chúng ta cơ hội, vậy thì chúng ta cứ thử xem, có được không? Nếu như lúc anh đi hỏi em, em không phá cái thai này, vậy thì chúng ta hãy sống bên nhau thật tốt, cho dù phải trả giá điều gì, cho dù em có nói gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ không buông tay nữa đâu!

Ba ngày sau, Tư Đồ Không gặp lại Liễu Ảnh. Vốn dĩ, anh ta chỉ muốn tới bệnh viện trước đây Liễu Ảnh từng tới để tìm hiểu chút tình hình thôi, không ngờ lại đụng mặt Liễu Ảnh. Cô và mẹ vừa đi từ bệnh viện ra, Tư Đồ Không sững sờ trong giây lát. Anh ta không ngờ lại gặp được Liễu Ảnh nhanh như vậy. Nhưng anh ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng kia mà.

Anh ta bất giác đứng im tại chỗ, đợi Liễu Ảnh đi về phía mình, giống như xé rách không gian, phá tan mọi buồn đau và khổ sở lúc trước, đi về phía anh ta. Tư Đồ Không mong chờ như vậy, nếu Liễu Ảnh đứng ở bên anh ta, nhất định anh ta sẽ giữ lấy cô bằng mọi giá.

Đáng tiếc, chuyện không như mong muốn. Khi Liễu Ảnh nhìn thấy Tư Đồ Không, ánh mắt khẽ lóe lên, hơi cúi đầu, thẳng thừng lướt qua anh ta. Lúc đó, Tư Đồ Không sững sờ tại chỗ, Liễu Ảnh đang giả vờ không quen biết anh ta sao? Tự lừa mình dối người sao?

Mà mẹ Liễu Ảnh cũng cực kỳ bình tĩnh, dẫn theo Liễu Ảnh đi lướt qua Tư Đồ Không. Để lại Tư Đồ Không một mình ở chỗ cũ. Không, vốn dĩ anh ta chỉ có một mình, chỉ là động tác của Liễu Ảnh thẳng thừng phớt lờ anh ta.

Trái tim Tư Đồ Không như rớt xuống đáy vực. Sự thờ ơ và trốn tránh rõ ràng như vậy thật sự là chuyện Liễu Ảnh có thể làm ra sao? Tư Đồ Không muốn hỏi Liễu Ảnh, nhưng ở đây nhiều người qua lại, Tư Đồ Không cũng không làm khó Liễu Ảnh và mẹ Liễu, để họ rời đi luôn.

Ngồi trên xe, Liễu Ảnh không kìm lòng được mà được quay đầu, Tư Đồ Không hôm nay yên tĩnh như thể trước nay chưa từng quen biết, không nói gì, không làm gì, không ngờ lại để họ đi luôn, có chút khác thường.

Liễu Ảnh nhìn bóng dáng ngày càng xa mờ phía sau, nhớ tới hồi còn bên nhau, thỉnh thoảng Tư Đồ Không sẽ nhìn cô rời đi, lúc đó không có cảm giác gì, hiện giờ, không ngờ hy vọng cứ như vậy mà bị cắt đứt, cô sợ, Tư Đồ Không xuất hiện ở đây không phải ngẫu nhiên mà là phát hiện ra gì đó. Nhưng mà, chắc không phải đâu, Tư Đồ Không không có chút nghi ngờ nào cả, vậy là, anh ta bị ốm sao?

Liễu Ảnh bật cười, không ngờ mình còn có tâm trạng quan tâm anh ta. Lẽ nào thứ cô mong chờ, không phải là anh ta rời đi sao? Hơn nữa, anh ta ổn hay không có liên quan gì tới cô, điều cần thiết nhất bây giờ là kéo giãn quan hệ hai người, không còn liên hệ gì nữa, tự sống cho tốt.

Mẹ Liễu nhìn Liễu Ảnh, động tác và vẻ mặt vô thức của cô mang theo sự trốn tránh rõ ràng, bà biết, thật ra không phải trong lòng Liễu Ảnh không có chút tình cảm nào. Liễu Ảnh khóa lại hết tình cảm của mình với Tư Đồ Không, cô không còn yêu hay hận Tư Đồ Không nữa. Thế nhưng có những tình cảm không thể đè nén nổi, chỉ cần có chút kẽ hở là sẽ thẩm thấu ra, ban đầu không rõ ràng, có lẽ chỉ cảm thấy luyến tiếc, nhưng theo thời gian nỗi nhớ sẽ ngày càng sâu đậm. Những tốt đẹp đã qua sẽ được nhận ra, được nhớ lại, từng chút một ăn mòn trái tim và cơ thể. Liễu Ảnh và Tư Đồ Không ở bên nhau năm năm, sao có thể không có chút tình cảm nào chứ? Vẻ mặt Liễu Ảnh hiện giờ, ngoại trừ bình tĩnh ra còn có chút giễu cợt, không biết là giễu cợt bản thân hay là Tư Đồ Không, nhưng dù sao cũng không phải điềm lành.

Liễu Ảnh thấy Tư Đồ Không không đi theo nên rất yên tâm, cũng may, Tư Đồ Không tuân thủ thỏa thuận giữa họ, hai người không bao giờ liên lạc nữa. Nhưng tới khi trở về, cô lại thấy Tư Đồ Không đợi trước cửa nhà, anh ta dựa vào tường, nhắm mắt như đang nghỉ ngơi, khoanh tay trước ngực, thản nhiên mà hiên ngang.

Liễn Ảnh lập tức nắm chặt tay, Tư Đồ Không xuất hiện ở đây không phải là dấu hiệu tốt. Vừa rồi anh ta thấy cô ở bệnh viện, phải chăng đoán được điều gì? Liễu Ảnh không dám tưởng tượng, nắm chặt tay mẹ Liễu. Trong lòng mẹ Liễu cũng trầm xuống, Tư Đồ Không xuất hiện lúc này chắc chắc không phải vì hôm nay gặp được Liễu Ảnh. Lúc trước Liễu Ảnh và Tư Đồ Không đã nói rõ ràng với nhau rồi, Tư Đồ Không cũng chấp nhận rồi, chắc chắn sẽ không đổi ý vào lúc này, thế nên, khả năng lớn nhất là, Tư Đồ Không biết chuyện Liễu Ảnh mang thai, tới đây để xác thực.

“Bác gái, cháu muốn nói vài câu với Liễu Ảnh, được không ạ?” Tư Đồ Không không muốn mẹ Liễu ở bên, hơn nữa có rất nhiều lời, anh ta không muốn để người khác nghe được nên nhìn vào bên trong hỏi ý kiến.

Mẹ Liễu đương nhiên không thể đồng ý. Liễu Anh vẫn rất căng thẳng, nắm chặt lấy tay bà, bà đương nhiên không thể rời đi lúc này: “Có chuyện gì cậu nói thẳng đi, cứ xem như tôi không có ở đây.” Vẻ mặt Mẹ Liễu vô cảm, cố kiểm soát giọng điệu bình tĩnh nhưng thật ra đang rất lo lắng.

“Anh có chuyện gì cứ nói thẳng đi, giữa chúng ta, không có gì mà mẹ tôi không thể biết cả.” Liễu Ảnh cũng bình tĩnh nói. Cô không muốn một mình đối diện với Tư Đồ Không. Con người này quá đáng sợ, hơn nữa, lúc này cô đang chột dạ, không muốn nói chuyện với Tư Đồ Không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.