Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1820



CHƯƠNG 1820

Hàn Nhã Thanh gật đầu, cô có thể cảm nhận được sự yêu thích của Trương Minh Hoàng dành cho cô, là thực sự coi cô là con gái. Có thể tình cảm ông dành cho mẹ sâu đậm đến mức bản thân cô không thể nào hiểu được, nhưng bọn họ không gặp nhiều năm vậy rồi, không thể thân cận ngay lập tức được, vẫn nên từ từ thì hơn.

“Vũ Kỳ và Minh Hạo cũng rất thích ba, rất tin tưởng ba.” Hàn Nhã Thanh khẽ cười, thích là một chuyện, nhưng tin tưởng mới là quan trọng nhất. Giống như bây giờ vậy, Minh Hạo trực tiếp đi theo Mặc Thành tới Quỷ Vực Chi Thành. Nếu như không phải Minh Hạo quá kiên quyết thì cô sẽ không đồng ý đâu. Nhưng mà đứa trẻ này ấy à, tuổi còn nhỏ nhưng rất có chính kiến, cho nên cô bèn đồng ý.

“Ừm, ba biết chứ.” Nhắc tới hai đứa trẻ, nụ cười nơi khóe miệng Trương Minh Hoàng càng thêm sâu sắc, cách thế hệ thì càng thân thiết, có lẽ là như vậy. Hơn nữa hai đứa trẻ cũng thích ông, cũng không hề che giấu, sự tin tưởng và yêu thích vô lo vô nghĩ đó, thực sự có thể đi vào lòng người.

“Con và cậu ba Dương định khi nào thì kết hôn?” Trương Minh Hoàng nhớ ra Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đã ở bên nhau rất lâu rồi, nhưng mãi vẫn chưa đi đăng ký kết hôn, hình như vẫn còn có điều gì đó cản trở.

“Sắp rồi ạ.” Hàn Nhã Thanh không trả lời ngay, tình cảm giữa cô và Dương Tầm Chiêu không cần có giấy tờ để chứng minh. Hơn nữa còn chưa giải quyết được Đường Bách Khiêm, luôn là mối nguy hiểm tiềm ẩn. Bọn họ chỉ đợi giải quyết xong Đường Bách Khiêm thì sẽ đi đăng ký kết hôn luôn.

“Có thể đợi thêm nữa, ba sẽ chuẩn bị một hôn lễ long trọng cho các con.” Trương Minh Hoàng nói, ban đầu Đường Thấm Nhi không cưới ông, ông không tổ chức cho bà một hôn lễ long trọng, đây vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng ông. Bây giờ ông có thể đặt niềm hy vọng này lên con gái mình. Con gái ông nhất định sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới.

“Chuyện này Dương Tầm Chiêu sẽ chuẩn bị, không cần con phải lo lắng.” Hàn Nhã Thanh không nhịn được cười, ông ấy chuẩn bị gì chứ, là ba thì không cần phải suy nghĩ tới những việc này. Nhưng có người chủ động nhắc tới, cô vẫn cảm thấy rất tốt, tính ra thì được người nhà họ Đường quan tâm với được Trương Minh Hoàng quan tâm, cảm giác vẫn không giống nhau lắm.

Trương Minh Hoàng nhìn Hàn Nhã Thanh, bất giác nở nụ cười, ngọt ngào và hiền hòa. Cô có đủ sự tin tưởng về Dương Tầm Chiêu. Có rất nhiều chuyện cô sẽ không để trong lòng, không phải không quan tâm, mà là có người gánh vác thay cô. Cảm giác hạnh phúc này là thứ mà ông không cảm nhận được.

“Đợi lúc các con kết hôn, ba nhất định sẽ tới.” Trương Minh Hoàng không thích xuất hiện trước mặt người khác, nhưng vì Hàn Nhã Thanh, ông chấp nhận rất dễ dàng. Hơn nữa cho dù có nhà họ Đường thì ông cũng muốn Dương Tầm Chiêu biết rằng, Hàn Nhã Thanh có đủ hậu thuẫn, không phải bất kì kẻ nào cũng có thể coi thường.

Hàn Nhã Thanh nhướng mày, đây không phải là chuyện mà một người ba nên làm sao? Cô chỉ cảm thấy, cũng may, Trương Minh Hoàng không phản đối chuyện giữa cô và Dương Tầm Chiêu, thậm chí còn chẳng hề có bất mãn gì. Đương nhiên, cho dù ông có phản đối thì cũng vô dụng. Nhưng cô không muốn để mâu thuẫn như vậy xuất hiện. Một khi Trương Minh Hoàng nhắc tới chuyện muốn cô và Dương Tầm Chiêu chia tay, chỉ sợ cô và Trương Minh Hoàng sẽ không còn có liên lạc nữa. Đối với cô, một người đàn ông chưa từng làm hết chức trách của một người ba thì không có tư cách can thiệp vào chuyện kết hôn của con gái.

Mấy ngày nay Liễu Ảnh cảm thấy rất mệt lòng. Tư Đồ Không đi theo cô mà không kiêng kỵ chút nào. Cho dù cô đi đâu thì chỉ cần ra khỏi cửa, Tư Đồ Không đều sẽ đi theo, ngang nhiên không sợ bất kì người nào phát hiện, cảm giác như đang rêu rao chủ quyền vậy.

Cuối cùng, vào một lần, khi Tư Đồ Không đi theo Liễu Ảnh quay về, Liễu Ảnh đã nổi giận. Cô đứng ở cửa không đi vào, đợi Tư Đồ Không tới gần. Nhưng không ngờ Tư Đồ Không lại đứng bất động ở nơi cách cô khoảng mười bước chân.

Khoảng cách này, Tư Đồ Không và Liễu Ảnh có thể cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của đối phương.

Nhưng khoảng cách quá xa, không có chút cảm giác ái muội hay thân cận nào, mà càng nhiều hơn đó là xa cách.

“Anh có thể đừng đi theo tôi nữa được không?” Liễu Ảnh quay lưng lại với Tư Đồ Không, giọng nói mang theo sự chất vấn. Cô không gọi tên của Tư Đồ Không, nhưng anh ta chắc chắn biết.

Đáng tiếc là Tư Đồ Không không trả lời, Liễu Ảnh cau mày. Trong khoảng cách năm sáu mét, Tư Đồ Không chắc chắn có thể nghe thấy được, là Tư Đồ Không không muốn trả lời sao?

Thế là Liễu Ảnh quay đầu lại, liền thấy Tư Đồ Không đứng đối diện cô, bình tĩnh nhìn cô, khóe môi là nụ cười mỉm, nhìn trông vừa dịu dàng lại vừa thâm tình. Liễu Ảnh đè lại gợn sóng trong lòng, hỏi một lần nữa: “Anh có thể đừng đi theo tôi nữa được không?”

“Em đang nói chuyện với anh à?” Tư Đồ Không không trả lời mà hỏi ngược lại. Anh ta không thích Liễu Ảnh nói như vậy, ít nhất cũng phải có chút xưng hô chứ. Tư Đồ Không cũng được, tổng giám đốc Tư Đồ cũng được, ít ra phải thừa nhận sự tồn tại của anh ta.

“Đương nhiên.” Liễu Ảnh trả lời rất đúng lý hợp tình, cô nhìn Tư Đồ Không, không phải nói với anh ta thì nói với ai chứ? Lẽ nào bên cạnh còn có người nào khác sao?

“Nhưng mà em không gọi anh, mấy ngày nay em đều coi như không thấy anh. Anh tưởng em không nhìn thấy anh, sẽ không nói chuyện với anh chứ.” Tư Đồ Không nói nhẹ bẫng, đẩy hết trách nhiệm cho Liễu Ảnh, trong giọng điệu hình như còn có cả sự tủi thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.