Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1860



CHƯƠNG 1860

“Tôi không muốn gì khác cả, bàn bạc về bộ trang sức kia đi!” Lâm Từ bình tĩnh thong dong, tuy đồ của Thập Dạ Tàng quý giá nhưng đối với cô ấy thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Muốn lấy được đồ trong tay Cận Thập Dạ, đúng là mệt mỏi.

“Muốn tiền à?” Cận Thập Dạ dựa vào người Mặc Kỳ, giọng điệu mềm mại, biết ngay là Lâm Từ không có lòng tốt giúp cô ta nâng giá như vậy mà. Lúc Lâm Từ nhắc tới Letitia, cô ta biết ngay là Lâm Từ định bán bộ trang sức này với giá cao rồi, nên cô ta cũng thuận nước đẩy thuyền luôn. Vậy là bây giờ Lâm Từ đang ở đây để chờ đợi sao?

“Bộ trang sức này vốn dĩ đã quyết định là đưa cho tôi rồi, bây giờ trang sức lại không còn nữa, có phải cô nên đưa tiền đó cho tôi không?” Lâm Từ nói như lẽ đương nhiên, cô ấy không thiếu tiền, nhưng cô ấy cũng yêu tiền mà, tiền có thể lấy được thì sẽ kiên quyết không nhường.

“?” Cận Thập Dạ nhìn người phụ nữ đang bày ra vẻ mặt nghiêm túc trước mặt, thẳng thừng trợn mắt lườm cô ấy không hề che đậy.

“Đúng là sư tử ngoác mồm, có ai lại đòi trực tiếp lấy đi luôn như vậy không?

“Tôi phải thu một ít phí làm thủ tục.” Cận Thập Dạ tùy ý nói, muốn tiền à, được thôi, nhưng không để lại thứ gì thì không phải là quá đáng sao?

“Được.” Lâm Từ gật đầu: “Tôi lấy 90%.”

“Mơ tưởng hão huyền.” Cận Thập Dạ hừ một tiếng. Tuy cô ta không bận tâm về tiền nhưng tiền của Lâm Từ thì cô ta bận tâm. Cái cảm giác cướp tiền thực sự rất sướng. Cô ta đổi một tư thế khác, dựa vào sofa, một tay gõ sofa, vẻ chút khiêu khích: “Chúng ta năm mươi, năm mươi.”

“Không được, nhiều nhất là hai mươi, tám mươi.” Lâm Từ tự dưng cảm thấy thích cảm giác cãi nhau với Cận Thập Dạ, không phải vì quan tâm điều gì, chỉ là không muốn nhường cô ta thôi.

“Bốn mươi, sáu mươi!” Cận Thập Dạ không muốn để Lâm Từ được như ý, cho nên cứ chèn ép từng chút một, dù sao thì tiếp theo cũng là ba mươi, bảy mươi rồi. Chỉ cần Lâm Từ nói, cô ta sẽ đồng ý ngay.

Quả nhiên, tiếp theo Lâm Từ nói ba mươi, bảy mươi, Cận Thập Dạ gật đầu: “Được đấy, nếu là ba mươi, bảy mươi, tôi cũng lấy được gần ba mươi tỷ rồi!” Cận Thập Dạ vô cùng đắc ý, hoàn toàn đáng giá bộ trang sức này rồi, cô ta không lỗ.

Lâm Từ lười nói chuyện với cô ta. Cô ấy cảm thấy khó chịu vì đồ của mình bị Cận Thập Dạ đấu giá mất thôi, lấy cái này ra để phát tiết một chút. Vậy mà Mặc Kỳ trốn ở một bên không nói câu gì, cãi nhau với Cận Thập Dạ một lúc xong thì tâm trạng cũng đỡ hơn hẳn.

“Được, mong chờ lần gặp sau, nhớ gọi tôi là chị đấy!” Lâm Từ đứng lên chỉnh lại vạt váy, lắc lư định rời đi.

“Vâng thưa chị!” Cận Thập Dạ nói nhẹ tênh, dù sao thì sớm muộn gì cô ta cũng cưới Mặc Kỳ, gọi trước cũng được, huống hồ là… “Thế bao giờ em mới có anh rể vậy?”

Lâm Từ quay người lại, nhìn Cận Thập Dạ đang dựa trên người Mặc Kỳ, khiêu khích nhìn cô ấy, Lâm Từ hất tóc: “Trẻ con!” Nói xong thì mở cửa đi ra ngoài, để lại Cận Thập Dạ ngồi tại chỗ hét lên: “Cô muốn trẻ con còn không có ai trẻ con cùng cô đâu!”

Lâm Từ giả vờ không nghe thấy câu nói này, trực tiếp bỏ đi. Đúng là! Tức chết mất! Ghé chơi một chút thôi mà còn bị khoe ân ái à?

Cô ấy nhớ tới buổi đấu giá, may là người khác đấu giá được bộ trang sức kia, nếu như thực sự là Hàn Nhã Thanh đấu giá được, cô ấy sẽ suy nghĩ tới việc thẳng tay tặng mấy thiết kế của Letitia qua đó luôn.

Sau đó lại nhớ tới viên pha lê màu hồng mà mình muốn lại bị người khác cướp mất kia, cũng không biết thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành lấy pha lê hồng làm gì nữa? Thôi vậy, dù sao thì cô ấy cũng không thiếu đá quý, tới lúc đó lại tìm xem.

“Cô Lâm, Thành thiếu chủ mời cô gặp mặt ạ.” Lâm Từ vừa đi ra ngoài liền có người chặn đường cô ấy.

Lâm Từ thấy kì lạ, cô ấy và Quỷ Vực Chi Thành đâu có qua lại, vì sao người của Quỷ Vực Chi Thành lại muốn gặp cô ấy chứ? Mà Thành thiếu chủ, đương nhiên là Mặc Thành của Quỷ Vực Chi Thành, Mặc Thành tìm cô ấy có chuyện gì sao? Ban nãy không nói, bây giờ lại chờ cô ấy ở đây, là chắc chắn cô ấy sẽ không từ chối à?

“Xin lỗi, hôm nay không có thời gian.” Lâm Từ không phải kiểu người dễ dàng làm theo ý muốn của người khác. Bây giờ cô ấy không muốn đi, đương nhiên cũng không ai có thể ép buộc cô ấy được.

Người của Quỷ Vực Chi Thành cũng không ngăn cản. Lâm Từ tự mình lái xe tới, nên trực tiếp lái xe rời đi, người của Quỷ Vực Chi Thành đi theo đằng sau. Lâm Từ cũng không thấy có vấn đề gì, cùng lắm thì cứ đi theo thôi, còn có thể làm gì được cô ấy?

Lâm Từ không để tâm. Nhưng ngay sau đó đã lập tức hối hận, có một chiếc xe lao tới, không hề chừa lại đường lui, trực tiếp đâm sầm vào. Lâm Từ vội vàng tránh né thì đâm thẳng vào làn an toàn bên cạnh. Cô ấy tức điên người bước xuống xe, nhìn người bên cạnh, đợi lời giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.