Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1897



CHƯƠNG 1897

Linh làm như không thấy. Cô bé biết nếu không có bà ngoại bảo vệ thì cô bé đã bị những người này thay phiên nhau chà đạp rồi! Kẻ nào cũng biến thái cả! Nhưng vì cô bé vẫn còn nhỏ nên không thể làm gì được!

“Không phải tôi nói cái gì thì chính là cái đó, mà là sau lễ tế Xích Lê nói gì thì chính là cái đó!” Linh nghiêm nghị phản bác. Muốn cô bé gánh trách nhiệm à? Không đời nào! Nếu bà ngoại không thể bảo vệ thì cô bé đã chết lâu rồi.

“Phải, phải!” Người đàn ông nói với vẻ bất đắc dĩ, giọng điệu cưng chiều không thể giải thích được khiến Đường Minh Hạo cảm thấy kỳ quái. Cậu đã nghe thấy cách nói chuyện kiểu này khi ba chiều chuộng mẹ.

Nhưng cảm giác lại không giống nhau. Cách nói chuyện của Lịch với Linh không giống như người yêu, không phải gia đình, bạn bè hay với con cái mà giống như với một con mồi hơn…

Lúc này Đường Minh Hạo mới hiểu được, ở trên đảo Xích Lê, dù Linh có là cháu gái của đại trưởng lão thì cũng phải chịu nguy hiểm, thậm chí còn không thể tự bảo vệ mình.

Cái gọi là lễ tế chẳng qua là bói toán, xem tương lai của những người đến đảo Xích Lê tốt hay xấu, liệu họ có mang lại tai họa cho đảo Xích Lê hay không.

Đường Minh Hạo đứng ở giữa, đại trưởng lão đứng dậy bói cho cậu, ngọn lửa lập lòe. Đường Minh Hạo không hiểu là do gió hay thật sự là vì tế tự đảo Xích Lê.

Linh đứng một bên quan sát, vẻ mặt vẫn giữ sự bình tĩnh. Nếu Đường Minh Hạo là người đó thì kết quả bói toán của cậu tất nhiên sẽ rất kém, có lẽ cậu sẽ phải chết ngay tức khắc. Làm sao để cậu sống sót được bây giờ?

Hoạt động tế tự trên đảo Xích Lê là trận pháp có một người đứng giữa, trận pháp sẽ tự động đánh giá sự đe dọa của người đó đối với đảo Xích Lê. Nếu tất cả các ngọn lửa bị dập tắt có nghĩa là người này sẽ mang lại tai họa cho đảo Xích Lê, hòn đảo không thể chứa chấp người đó được.

Ngọn lửa trên sân đột nhiên dập tắt mất bảy ngọn, trong lòng Linh lập tức yên tâm hơn, cũng may là không tắt toàn bộ, vẫn còn hy vọng sống.

“Bà ơi, người mà Xích Lê chọn giúp cậu ấy là Kỳ.” Linh đứng một bên nói.

Đại trưởng lão hài lòng gật đầu. Ừm, không tệ, ít nhất còn sót lại một ngọn lửa. Trên đảo Xích Lê, nếu các ngọn lửa bị dập tắt hết thì người tới sẽ bị giết ngay tại chỗ. Đứa trẻ này là có uy hiếp đến đảo Xích Lê, nhưng ít nhất vẫn còn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát, vậy thì giữ lại đi.

“Đã vậy thì, Kỳ, người này sẽ giao cho cậu.” Đại trưởng lão ngồi trở lại chỗ cũ. Bà ta liếc mắt nhìn qua Linh, có thể thấy cô bé rất có hứng thú với cậu nhóc trước mặt này, nhưng cô bé lại không giành người khiến bà ta thấy kỳ lạ.

“Linh, cháu không thích cậu ta sao?” Đại trưởng lão đột nhiên hỏi. Con bé Linh này bây giờ đã học được cách giấu mình rồi, có suy nghĩ riêng, càng ngày càng khó kiểm soát.

“Cháu thích, nhưng Xích Lê đã chọn Kỳ rồi, cháu có muốn phản bác cũng không thể bất chấp mệnh lệnh của Xích Lê.” Linh ngoan ngoãn nói, cô bé nhìn Đường Minh Hạo, nhẹ nhàng gật đầu với cậu.

Trái tim Đường Minh Hạo từ từ thả lỏng, xem ra đi theo người tên là Kỳ này sẽ tạm thời được an toàn “Ừ, cháu nhớ kỹ là được.” Đại trưởng lão rất hài lòng với câu trả lời của Linh. Cũng may là con bé không nghĩ tới việc bất chấp mệnh lệnh của Xích Lê, nếu không thì sẽ không giữ được nó nữa!

“Vừa rồi trưởng lão Kỳ đã nói nếu giao người cho anh thì anh sẽ đi đưa người khác về. Không biết bây giờ còn tính không?” Linh quay sang nhìn Kỳ, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, không có vẻ kháng cự, chỉ có ý hỏi thăm.

“Tính chứ! Tối nay tôi sẽ đi đưa người đó trả về đây!” Vì Đường Minh Hạo đi theo mình nên anh ta rất hài lòng, cho nên cũng không cần truy cứu những chuyện khác.

“Vậy thì làm phiền trưởng lão rồi.” Linh mỉm cười. Đường Minh Hạo cảm thấy nụ cười này có ý đe dọa, Linh muốn lợi dụng anh ta làm việc gì sao?

“Vì người này là của tôi nên tôi có thể đưa về được không?” Kỳ nhìn Đường Minh Hạo trên trận pháp, không khỏi nóng lòng nói. Cậu nhóc nhỏ nhắn đáng yêu của anh ta, đã lâu rồi anh ta không gặp được một người mới. Người mang về lần này ngoan ngoãn đáng yêu, lại cực kỳ thông minh, tất nhiên có thể khiến anh ta hài lòng. Kỳ nhếch môi cười mờ ám.

Linh không nói gì, lo lắng nhìn về phía đại trưởng lão, đại trưởng lão vung tay lên: “Mang về đi, quản cho kỹ vào, đừng có để người ta bị điên.”

Kỳ phá lên cười, bước đến nắm cổ áo Đường Minh Hạo rồi đưa người rời khỏi đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.