Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1941



CHƯƠNG 1941

“Mẹ, mẹ sao vậy?” Dương Tầm Chiêu bước nhanh về phía trước, cố gắng làm Đường Thu Quỳnh bình tĩnh lại.

Khi Lôi Hạ nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì ánh mắt chợt khẽ động. Người phụ nữ, khuôn mặt này, thật sự rất giống.

“Tầm Chiêu, cháu đưa người phụ nữ này ra ngoài trước đi, để lát nữa hẵng vào, được không?” Lôi Hạ nói với Dương Tầm Chiêu. Ông ta vươn tay ra nắm lấy tay Đường Thu Quỳnh, nhẹ nhàng vuốt ve. Bà không có vấn đề gì cả, chỉ vì bất chợt bị kích thích nên mới tạm thời không chấp nhận được thôi.

Dương Tầm Chiêu không làm gì được, đành đưa Hàn Nhã Thanh ra khỏi phòng trước. Hàn Nhã Thanh hơi bối rối, mẹ Dương Tầm Chiêu không thích cô sao? Có lẽ là không, khi họ mới vào còn thấy Đường Thu Quỳnh và Lôi Hạ đang nói chuyện, trên mặt Đường Thu Quỳnh vẫn có ý cười nhẹ nhàng, như trẻ con ăn vụng kẹo vậy, là điệu cười nghịch ngợm. Nhưng khi vừa nhìn thấy cô, nét mặt đang cười của bà lập tức cứng lại, cảm xúc bất chợt mất khống chế, rõ ràng là cô khiến cho bà kích động.

Hàn Nhã Thanh biết rõ đây là lần đầu tiên cô gặp Đường Thu Quỳnh nên không có chuyện cô đã từng làm tổn thương bà được. Vậy là do mẹ cô sao? Hàn Nhã Thanh sờ lên mặt mình. Cô rất giống mẹ, vậy nên có phải lúc trước mẹ cô và Đường Thu Quỳnh đã có chuyện gì mâu thuẫn không?

“Đừng sợ, cảm xúc của mẹ anh đã không ổn định từ lúc trước rồi. Hôm nay chắc bà bị kích thích, chờ một lúc cho chú Lôi trấn an bà là sẽ tốt hơn thôi.” Dương Tầm Chiêu nhíu mày. Vì bao nhiêu năm qua chỉ có chú Lôi luôn ở bên cạnh mẹ anh nên bây giờ chỉ có ông ta là có thể làm cho bà bình tĩnh trở lại, đến anh cũng không thể làm gì được.

“Anh không cảm thấy là do em làm cho mẹ anh kích động sao?” Giọng Hàn Nhã Thanh hơi trầm xuống, hiển nhiên là cô đang không vui.

Dương Tầm Chiêu muốn mở miệng nói là không phải, nhưng hai người đều không phải kiểu người có thể tự lừa mình dối người. Vì vậy cuối cùng anh cũng không thể tự thuyết phục mình nói câu “không phải” với Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh cũng không phải kiểu người mà người khác cứ nói linh tinh là sẽ tin ngay, vì vậy hai người đều không nói gì nữa.

Dương Tầm Chiêu phá vỡ bầu không khí im lặng: “Cho dù là bởi vì em thì cũng là vì em giống mẹ em. Từ trước đến giờ em chưa từng gặp mẹ anh, làm sao có thể khiến bà kích động được?” Dương Tầm Chiêu trấn an cô rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

“Em biết mà.” Hàn Nhã Thanh ôm lấy anh: “Nhưng em sợ mẹ em đã gây ra quá nhiều tổn thương cho mẹ anh, không thể nào bù đắp nổi, mẹ anh sẽ không chịu chấp nhận em.” Hàn Nhã Thanh nói. Cô không quan tâm cách nhìn của những người khác về mình, nhưng cái nhìn của mẹ Dương Tầm Chiêu thì cô vô cùng để ý. Cô biết đối với Dương Tầm Chiêu, mẹ của anh rất quan trọng.

“Nhã Thanh, em đừng sợ, mẹ anh là người biết phân biệt đúng sai mà. Đó không phải là lỗi của em, mẹ anh sẽ không trách em đâu.” Dương Tầm Chiêu vỗ vỗ vào lưng Hàn Nhã Thanh. Nhã Thanh hiếm khi quan tâm đến chuyện gì, bây giờ tâm trạng cô sa sút trông thấy, tất nhiên là vì cô để ý đến chuyện này. Dương Tầm Chiêu thấy Hàn Nhã Thanh quan tâm đến chuyện này như thế thì cảm thấy hơi vui mừng, nhưng cũng… hơi khó chịu. Nếu Nhã Thanh không để ý đến chuyện này thì tốt rồi, vậy thì giữa họ sẽ bớt đi những chuyện cần phải suy xét. Anh cũng sợ mẹ cô đã gây ra tổn thương quá sâu sắc với mẹ mình, hai người đều không cách nào để vượt qua rào cản trong lòng.

“Tầm Chiêu, vào đi.” Khoảng hai giờ sau, Lôi Hạ bước ra gọi Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh: “Tâm trạng mẹ cháu đã ổn định rồi, hai đứa có thể vào thăm bà ấy.”

Ánh mắt Lôi Hạ nhìn vào khuôn mặt Hàn Nhã Thanh, chẳng trách Thu Quỳnh vừa nhìn thấy cô là lại mất kiểm soát. Thật sự rất giống!

Dương Tầm Chiêu gật đầu, nắm tay Hàn Nhã Thanh đi vào phòng.

Đường Thu Quỳnh đang ngồi trên sô pha, trên mặt nở nụ cười nhợt nhạt. Hàn Nhã Thanh không dám nói lời nào vì sợ sẽ kích thích đến bà. Dương Tầm Chiêu nắm tay Hàn Nhã Thanh ngồi sang một bên.

Dương Tầm Chiêu tiến lên, đi tới bên cạnh Đường Thu Quỳnh: “Mẹ, con tới thăm mẹ đây.”

Đường Thu Quỳnh nhìn Dương Tầm Chiêu chăm chú rồi gật đầu. Thật ra, suốt bao năm qua bà không làm tốt nghĩa vụ của một người mẹ, thậm chí còn không thể tự chăm sóc bản thân mình, cũng không thể chăm sóc tốt cho Dương Tầm Chiêu. Đường Thu Quỳnh suy nghĩ rồi hạ mắt xuống: “Ừ, mẹ biết rồi.” Giọng nói hơi trầm.

Dương Tầm Chiêu cảm nhận được mẹ mình đang sa sút tinh thần, anh đặt tay lên tay bà: “Mẹ, con đến đây thăm mẹ, đưa cả con dâu của mẹ tới gặp mẹ đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.