Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 253: Đường minh hạo là con của em (7)



Sau đó, Dương Tầm Chiêu thậm chí còn không cho Đường Bách Khiêm có cơ hội được mở miệng đã cúp máy,

Đường Bách Khiêm thấy điện thoại bị cúp, đôi mắt lập tức tối đi, ánh mắt lạnh lùng lộ ra sự nguy hiểm chết người.

Dương Tầm Chiêu, được lắm, rất được, anh ta muốn xem xem Dương Tầm Chiêu có thể huênh hoang như vậy đến bao giờ?

Thanh Thanh và Dương Tầm Chiêu chỉ là hôn nhân theo hợp đồng mà thôi, nhiêu lắm thì một năm rồi sẽ li hôn, đến lúc đó, Thanh Thanh đương nhiên sẽ trở về.

Anh ta hiểu Thanh Thanh, vì có sự tồn tại của bản hợp đồng này, cũng vì có sự tồn tại của hai đứa trẻ, Thanh Thanh sẽ không thể nảy sinh bất cứ tình cảm nào không nên có với Dương Tầm Chiêu, vì vậy, anh ta tin, một năm sau, Thanh Thanh sẽ trở về, đến lúc đó cô vẫn là Thanh Thanh của anh ta.

Chỉ là, sao Dương Tầm Chiêu có thể dùng điện thoại của Thanh Thanh? Hơn nữa còn gọi điện cho Minh Hạo?

Trước nay độ cảnh giác của Thanh Thanh rất cao, Dương Tầm Chiêu không thể nào biết được mật khẩu điện thoại của cô, vì vậy, rốt cuộc Dương Tầm Chiêu gọi điện như thế nào chứ?

Dương Tầm Chiêu sao có thể biết được sự tôn tại của Đường Minh Hạo?

Nếu Dương Tầm Chiêu biết được sự tôn tại của Minh Hạo...

Lập tức, sắc mặt Đường Bách Khiêm càng thêm u ám.

Mà lúc này, Dương Tầm Chiêu cũng đang cực kỳ mất bình tĩnh, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt đang say ngủ của Hàn Nhã Thanh, đột nhiên lật người lên đè cô xuống, sau đó hôn cô một cách mạnh mẽ.

Lần này, nụ hôn của anh không còn dịu dàng giống như ban nãy nữa, nụ hôn lúc này mạnh mẽ mà điên cuồng, thậm chí còn mang theo ý căm hận, đúng vậy, lúc này anh đang hôn cô để xả hận.

Anh còn trừng phạt bằng cách cắn lên môi cô.

Cuộc điện thoại ban nãy đã khiến anh phát điên lên.

Cục cưng? Đường Minh Hạo? Đường Bách Khiêm? Là cùng một người sao?

Anh biết, người có thân phận như Đường Bách Khiêm có thể sẽ có vài cái tên! Mà người ngoài cũng rất khó để biết được cái nào là tên thật của anh ta!

Cứ nghĩ tới đêm qua ở bên cạnh anh mà cô luôn miệng nhắc đến người đàn ông khác là anh lại muốn giết người.

Giết chết tên đàn ông đó!

Hàn Nhã Thanh bị anh hôn khiến cô tỉnh dậy, hoặc cũng có thể do đau mà cô tỉnh lại, cô mở mắt nhìn anh, khẽ nhíu mày lại, người này điên rồi sao? Cắn cô làm gì chứ?

Dương Tầm Chiêu thấy cô mở mắt, biết là cô đã tỉnh, anh vốn cố ý hôn để cô tỉnh dậy đấy.

“Đường Minh Hạo là ai?” Giây phút thấy cô mở mắt ra, anh đột nhiên hỏi, lúc này anh không muốn cho cô có quá nhiều thời gian để suy nghĩ.

Tuy ban nãy anh đã đích thân gọi điện qua đó để chứng thực, nhưng anh muốn nghe được đáp án do chính cô nói ra.

Dù sao Đường Minh Hạo và Đường Bách Khiêm là hai cái tên riêng biệt, vì vậy anh vẫn còn chút nghi ngờ, vì vậy, anh muốn nghe xem cô trả lời thế nào?

Nghe thấy anh hỏi, Hàn Nhã Thanh lập tức tỉnh táo hẳn, ánh mắt cô hơi lóe lên, do nhất thời kinh ngạc nên cô không thể che dấu được cảm xúc của mình.

Sao anh lại biết được Minh Hạo?

Dưới tình huống bình thường chắc anh không thể biết được, nếu như anh điều tra được chuyện của cô, biết được cả chuyện của Minh Hạo, những chuyện khác chắc anh đều có thể biết được, không cần thiết phải hỏi cô.

Vậy thì, Hàn Nhã Thanh chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, chắc chắn đêm qua cô say rượu đã nói gì đó?

Vậy thì rốt cuộc cô đã nói bao nhiêu rồi? Anh đã biết được bao nhiêu rồi?

Bởi vì Hàn Nhã Thanh không nắm chắc mình đã nói những gì, nên nhất thời cô không biết trả lời thế nào.

Nhìn thấy phản ứng của cô, Dương Tầm Chiêu biết đúng là có sự tôn tại của người này, hơn nữa người này còn rất quan trọng đối với côi

Thật sự là Đường Bách Khiêm sao?

Dương Tầm Chiêu nhận ra bản thân anh lúc này rất muốn giết người.

“Sao vậy? Câu hỏi này khó trả lời đến vậy sao?” Dương Tầm Chiêu thấy cô không trả lời, đối mặt nhìn cô hơi tối đi, sau đó đột nhiên cắn lên cổ cô một cái.

Cái cắn này của anh khá mạnh nên khiến cô cảm thấy hơi đau.

Hàn Nhã Thanh không kìm được khẽ hít sâu một hơi, người này cầm tinh con chó sao? Sao lúc nào cũng cắn người vậy chứ?

Mà lúc này, Dương Tầm Chiêu đã ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm cô.

Trong lòng Hàn Nhã Thanh giật thót khi bắt gặp ánh mắt của anh, ánh mắt ấy lúc này rất đáng sợ, cô kết hôn với anh đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh.

Hàn Nhã Thanh hơi sợ hãi khi nhìn thấy dáng vẻ oán hận, muốn phát điên này của anh, anh đã phải chịu sự đả kích mạnh mẽ đến mức nào vậy?

Là vì chuyện đêm qua sao?

Nhưng Hàn Nhã Thanh lại cảm thấy không hoàn toàn vì chuyện đêm qua cô cưỡng ép anh, Hàn Nhã Thanh cảm thấy có thể đêm qua cô đã say rượu mà tiết lộ chuyện gì đó rồi.

Sau đó đã gián tiếp, hoặc là trực tiếp kích thích đến anh chăng?

Hàn Nhã Thanh khẽ run rẩy, nghĩ một lúc, mới nhỏ giọng trả lời: “Thằng bé là con của em”

Hàn Nhã Thanh cảm thấy bản thân vẫn nên nói thật, nếu như đêm qua cô đã thật sự lỡ miệng, lúc này lại nói dối gì đó, đối chiếu vào không giống nhau, mọi chuyện sẽ càng phiền phức hơn.

Thấy dáng vẻ muốn giết người của anh lúc này, nếu như cô nói dối mà để anh phát hiện, có lẽ anh sẽ bóp chết cô thật mất.

Cô vẫn luôn cảm thấy, Dương Tầm Chiêu không phải kiểu người thương hoa tiếc ngọc!!

Đối với một người đàn ông không biết thương hoa tiếc ngọc, đến cả mỹ nhân kế cũng vô dụng, đương nhiên, dáng vẻ lúc này của cô không thích hợp để dùng mỹ nhân kế, vì vậy chỉ có thể nói thật mà thôi.

Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời cô nói, anh hơi ngơ ra, đôi mắt lập tức híp lại, sau đó đột nhiên bật cười.

Cô nói gi?

Là con trai cô?!

Sở dĩ anh hỏi cô, là vì anh muốn biết sao cô lưu tên là Đường Minh Hạo mà người nghe máy lại là Đường Bách Khiêm?

Anh chỉ muốn biết Đường Minh Hạo và Đường Bách Khiêm có phải cùng một người hay không thôi?

Thật ra, tuy là hỏi cô, nhưng trong lòng anh đã nhận định là có thể là cùng một người rồi, dù sao đám người như bọn họ có mấy cái tên cũng là điều bình thường, Đường Lăng cũng có vài cái tên khác nhau.

Nhưng ban nãy cô nói gì cơ? Cô nói đó là con trai cô?

Năm nay cô mới chỉ hai mươi lăm tuổi, mà “Đường Minh Hạo” nghe điện thoại ban nãy cho dù không phải Đường Bách Khiêm, giọng nói cũng có vẻ rất trưởng thành rồi, chắc khoảng ba mươi tuổi.

Xin hỏi là với cái tuổi này của cô lấy đâu ra một đứa con trai ba mươi tuổi chứ?

Lời này của cô đi lừa quỷ, quỷ cũng không tin đâu?

Sao cô dám lấy lời này ra để trêu đùa anh chứ?

Cô coi anh là kẻ ngốc sao? Không, hiển nhiên là cô không biết ban nãy anh đã gọi để kiểm chứng qua.

Vì vậy, cô mới không đỏ mặt mà nói ra những lời như vậy.

Đương nhiên, lúc này cậu ba Dương vẫn không tin chuyện con trai mà Hàn Nhã Thanh nói, vì vậy dựa trên ý chủ quan anh hoàn toàn phủ nhận chuyện này.

“Sao em không nói là ba của em chứ?” Lúc này, Dương Tầm Chiêu vô cùng tức giận, hung dữ hỏi lại cô một câu.

Nếu cô nói là ba của cô còn có chút hợp lí, còn khiến người ta dễ dàng tiếp nhận hơn, ít nhất thì giọng nói kia không khiến anh cảm thấy vô lí.

Hàn Nhã Thanh sững sờ, rõ ràng là con trai cô, sao cô phải nói là ba cô chứ, chẳng lẽ cô ngủ một giấc xong đến cả ba mình cũng không nhận ra nữa à?

Hơn nữa, ba cô đã mất nhiều năm rồi, từ nhỏ cô cũng chưa từng gặp ông.

Người này thật kì lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.