Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 254: Cậu ba dương quá đen tối rồi (1)



Người này thật kì lạ.

Có điều, nhìn phản ứng của anh, Hàn Nhã Thanh càng thêm chắc chắn cô không tiết lộ quá nhiều điều, vì lời nói thật lòng của cô ban nãy, Dương Tầm Chiêu vốn dĩ không tin.

Vậy sao anh lại biết được Đường Minh Hạo chứ?

Đương nhiên, lúc này Hàn Nhã Thanh không thể hỏi nhiều, có những lúc càng nói càng sai.

Chỉ là, rốt cuộc là chuyện gì đã kích thích anh thành ra như vậy chứ?

Chắc không phải chỉ do những chuyện đêm qua cô làm với anh sau khi say đâu nhỉ?

Lúc này Hàn Nhã Thanh lại hi vọng là vẫn còn chuyện gì đó khác, như vậy thì ít nhiêu cũng có thể di chuyển bớt sự chú ý của anh đi, hoặc là anh sẽ quên chuyện đêm qua đi.

Chỉ là, sự thật chứng minh, trên một số chuyện Hàn Nhã Thanh đã quá ngây thơ rồi!

Dương Tầm Chiêu híp mắt nhìn cô, nhìn gương mặt vô tội của cô lúc này, anh hận đến mức nghiến răng, ngay sau đó, anh lại mạnh mẽ hôn lên môi cô.

Lúc này anh không muốn nói chuyện với cô, anh chỉ muốn làm chuyện mà anh muốn làm thôi.

Đường Minh Hạo thì sao? Đường Bách Khiêm thì sao?

Bây giờ, người bên cạnh cô là anh, bây giờ, anh là người chồng hợp pháp của cô, có thể danh chính ngôn thuận có được cô chỉ có anh mà thôi.

Chỉ một chuyện này đã có thể thắng được tất cả rồi, không phải sao?

Nghĩ thông suốt, sự tức giận trong ánh mắt Dương Tầm Chiêu đã vơi đi không ít, nụ hôn của anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Ngừng, ngừng.” Cơ thể Hàn Nhã Thanh trở nên cứng đơ, anh hôn như vậy khiến cô không thể tỉnh táo lại, chuyện đêm qua là một chuyện ngoài ý muốn, nếu đã là ngoài ý muốn, thì không thể để xảy ra những chuyện tương tự nữa, vì vậy, bây giờ bắt buộc phải ngừng lại.

Dương Tầm Chiêu cũng rất nghe lời mà ngừng lại, có điều anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt “có chuyện gì thì mau nói đi anh còn có việc phải làm”.

Thấy ánh mắt của anh như vậy, Hàn Nhã Thanh vốn có chút chột dạ lại càng cảm thấy lo lắng không thôi.

“Đây là phòng của em, anh không phải nên trở về phòng của anh rồi sao...” Cho dù đang lo ngay ngáy nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn biểu đạt rất rõ, rất rõ ý của mình.

Đêm qua là do cô say, vì vậy mới xảy ra một vài chuyện mất kiểm soát, còn lúc này cô rất tỉnh táo.

Lúc Hàn Nhã Thanh nói lời này, vẫn luôn nhìn Dương Tầm Chiêu, chú ý vào sắc mặt anh, cô nhận ra, sau khi cô nói xong lời này thì sắc mặt của Dương Tầm Chiêu đã thay đổi...

Có điều trên gương mặt Dương Tầm Chiêu không có sự lạnh lùng, tức giận, chỉ là ánh mắt nhìn cô có chút kì lạ, là cái cảm giác kì lạ mà khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái, đôi môi của anh khẽ mấp máy, nói: “Lí do”

“Hả?” Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời anh nói, nhất thời không kịp phản ứng lại.

Lí do? Lí do gì chứ?

“Cho tôi một lí do.” Lúc này Dương Tầm Chiêu rất kiên nhẫn, lặp lại lời nói của anh một lân nữa.

Ánh mắt Hàn Nhã Thanh hơi sáng lên, cô cứ cảm thấy phản ứng này của Dương Tầm Chiêu có gì đó kì lạ, rất không bình thường.

Chuyện như vậy còn cần lí do gì chứ?

Nhưng mà, thái độ lúc này của Dương Tầm Chiêu rất kiên trì, Hàn Nhã Thanh biết nếu cô không đưa ra một cái lí do thì anh chắc chắn sẽ không bỏ qua.

“Không phải chúng ta đã nói rõ với nhau sao, ý em là trên hợp đồng kết hôn đã viết rõ, hợp đồng này không bao gồm nghĩa vụ vợ chồng, không thể miễn cưỡng bên còn lại thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.” Lúc này lý do duy nhất mà Hàn Nhã Thanh có thể đưa ra chỉ có nó mà thôi, tuy nhiên họ nghĩ đến chuyện đêm qua, cô lại cảm thấy có chút chột dạ, vì vậy giọng nói cũng rất khẽ khàng.

Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu, trong lòng có chút thấp thỏm, vì chuyện đêm qua, lúc này Hàn Nhã Thanh cảm thấy cô nói gì cũng không đủ tự tin.

Hơn nữa, đến bây giờ cô còn không biết rốt cuộc là đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Cô thật sự là không nhớ chút nào cả, nhưng cô cũng biết chắc có một vài chuyện đã xảy ra rồi.

Chỉ là, đêm qua Dương Tầm Chiêu rốt cuộc là bị làm sao chứ, cô thì do uống say, nhưng Dương Tầm Chiêu đâu có say, anh vẫn tỉnh táo  mà.

Vậy nên đêm qua mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?

Hàn Nhã Thanh khẽ nuốt nước miếng, lặng lẽ quan sát Dương Tầm Chiêu.

“Ừm, rất tốt” Dương Tầm Chiêu khẽ gật đầu, ánh mắt không có vẻ gì là không hài lòng cả, dường như còn rất tán đồng với lời mà cô nói.

Hàn Nhã Thanh thầm thở phào một hơi, không ngờ, anh lại dễ thương lượng như thế.

Như vậy thì tốt rồi, như vậy thì tốt rồi!

Chỉ là, ngay sau đó, Dương Tầm Chiêu lại hôn cô.

“Dương Tầm Chiêu, anh làm gì vậy?” Sắc mặt Hàn Nhã Thanh lập tức thay đổi, không nhịn được kêu lên một tiếng.

Không phải ban nãy anh đã đồng ý rồi hay sao?

Vậy bây giờ anh đang làm gì?

“Mợ Dương, hợp đồng của chúng ta viết rất rõ, nhưng chuyện đêm qua đã phạm quy rồi, người đầu tiên phá vỡ quy tắc là em, không phải tôi, vậy nên, lúc này em không có quyền phát biểu.” Lời nói của Dương Tầm Chiêu đúng kiểu cây ngay không sợ chết đứng, không có chút chột dạ nào.

Anh từng bước từng bước dẫn cô đi vào bẫy của mình, vì vậy sao có thể chột dạ vào lúc này được.

Hàn Nhã Thanh: “...”

“Đêm qua xảy ra chuyện gì? Em say rồi, không biết gì cả.” Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, khẽ nhíu mày lại, gương mặt tỏ ra ngây thơ, phiền não.

Lúc này rõ ràng là Hàn Nhã Thanh đang muốn lật lọng, không thừa nhận!

“Có cần tôi giúp em nhớ lại không?” Dương Tầm Chiêu sao có thể không đoán được suy nghĩ của cô chứ, nhìn dáng vẻ này của cô có chút buồn cười, anh đã nghĩ qua rất nhiều phản ứng khác nhau của cô, nhưng không ngờ là cô lại lật lọng như vậy.

Anh vốn tưởng rằng, với tính cách của cô sẽ dùng một cách gì đó cứng rắn và mạnh mẽ hơn.

Nhưng mà, cho dù cô có tài giỏi hơn đi chăng nữa, cũng chỉ là một thiếu nữ hai mươi lăm tuổi mà tôi, vậy nên chuyện này, cô sẽ chọn cách bình thường mà một thiếu nữ sẽ chọn.

Anh thích dáng vẻ lúc này của cô, thích cách làm lúc này của cô.

Anh nghĩ, nếu như vậy, thì càng thú vị hơn rồi!

“Em cảm thấy, những chuyện như vậy, bình thường đều là đàn ông cưỡng ép phụ nữ, phụ nữ sao có thể cưỡng ép đàn ông được, anh nói xem, anh Dương?” Tuy Hàn Nhã Thanh biết tình huống của cô không giống như vậy, cô biết với thân thủ của mình thì chuyện gì cũng có khả năng.

Thật ra trước lúc này, cô vẫn luôn cho rằng mình cưỡng ép Dương Tầm Chiêu.

Nhưng lúc này cô quyết định chết cũng không nhận tội, cho dù cô có thật sự làm, cô cũng không thừa nhận, bởi vì cô biết rõ một khi sự thật được chắc chắn, sẽ rất bất lợi đối với cô.

Lúc Hàn Nhã Thanh nói lời này, còn cố ý tỏ vẻ yếu đuối, đưa cánh tay lên lắc lắc trước mặt anh: “Anh nhìn cánh tay mảnh khảnh của em này? Chẳng có chút sức nào cả, đến cả con gián cũng không thể đánh chết, không mạnh mẽ giống như anh”

Ý tứ trong lời nói của Hàn Nhã Thanh không thể rõ ràng hơn nữa, cô yếu đuối vô lực, anh lại mạnh khỏe sung sức, vì vậy không thể nào là cô cưỡng ép anh được, đây là thực tế khách quan cơ bản nhất.

Lúc này, cô dường như có ý đánh lại anh một đòn.

Dương Tầm Chiêu nhìn cánh tay cô, quả thực là rất mảnh khảnh.

Chỉ là, yếu đuối? Đến cả con gián cũng không thể đánh chết? Lời này của cô giả dối đến mức nào chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.