Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 265: Tổng giám đốc, có một người đàn ông tặng xe hoa cho bà chủ



Mà chuyện này thì ông cũng tùy cô, không dám miễn cưỡng quá.

"Vâng." Hàn Nhã Thanh khẽ đáp lời. ánh mắt cô rơi xuống ông cụ Liên và bà Liên, cô vừa định mở miệng nói chuyện.

"Cô bé này rất tốt." Chỉ là, đột nhiên ông cụ Liên lại nói một câu như vậy, lúc này đây ông đang nhìn Hàn Nhã Thanh, cho nên hiển nhiên là ông nhận xét cô.

Khóe môi Diêu Hoa Hoa không nhịn được giật giật, rất tốt? Ông cụ nhìn thấy Hàn Nhã Thanh tốt ở chỗ nào vậy?

Ông cụ nói thế có trái lương tâm không?

Lưu Vũ âm thầm nghiến chặt hàm răng, ông cụ Liên bị mù thì phải, Hàn Nhã Thanh như vậy mà còn tốt? Nghiên Nghiên nhà bà ta mới là tốt kìa, nhà họ Liên nên cầu hôn Hàn Nghiên Nghiên mới đúng.

Bà ta cảm thấy cả nhà họ Liên bị mù rồi, không phân biệt được đâu tốt đâu xấu.

Những người khác nghe thấy ông cụ Hàn nói vậy cũng sửng sốt, ngay cả Hàn Nhã Thanh cũng tỏ rõ vẻ bất ngờ, vì sao ông cụ Liên nói vậy được chứ?

Đột nhiên ông buông một câu như thế, bao nhiêu lời Hàn Nhã Thanh chuẩn bị xong xuôi nhất thời lại không tiện nói ra.

Hàn Nhã Thanh nhìn về phía ông cụ Liên, khóe môi khẽ mỉm cười, không lẽ là ông cụ cố ý?

"Ông già, ông thật có phúc, có được một cô cháu gái tốt như vậy." Ông cụ Liên chuyển sang nhìn ông cụ Hàn, không hề che giấu vẻ tán thưởng.

"Đúng vậy." Ông cụ Hàn thỏa mãn, đắc ý cười.

Hàn Nghiên Nghiên ngồi một bên, sắc mặt phút chốc trở nên vô cùng khó coi, cô ta cũng là cháu gái của ông nội, tại sao Hàn Nhã Thanh ngu si như vậy lại cướp mất danh tiếng của cô ta.

"Tôi thì không có phúc như ông, thằng cháu trai của tôi làm tôi mệt lòng lắm, bây giờ đã hơn ba mươi rồi mà muốn nhà không có, muốn sự nghiệp cũng không, muốn cái gì cũng không có cả, đúng là một lời khó nói hết." Ông cụ Liên không ngừng lắc đầu, thở dài. Diêu Hoa Hoa nghe vậy thì có phần không vui. Sao trước mặt người ngoài ông cụ lại có thể nói cháu trai của mình như vậy? Ông cụ thật lòng muốn đến cầu hôn à?

Nghe ông nói vậy, ông cụ Hàn cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể lịch sự cười cười.

Hàn Nhã Thanh hiểu ra ngay, ông cụ Liên biết điều thật đấy, ông đến để cầu hôn cho cậu Liên, nhưng lại đùa cậu Liên không đáng giá một đồng?

Nhưng mà cô không thế không thừa nhận, ông cụ Liên làm rối loạn mạch suy nghĩ của cô, vốn cô muốn về để nói rõ mọi chuyện, sau đó sẽ đi luôn, nhưng ông lại không cho cô cơ hội để mở miệng.

Từ khi cô vào đến bây giờ, ông cụ Liên không hề nói đến chuyện cầu hôn, khiến cô không có được cơ hội mà từ chối.

Hơn nữa, ông cụ Liên tự hạ thấp cháu trai mình như vậy, khiến cho người ta không biết phải nói tiếp ra sao.

Quả nhiên, gừng càng già càng cay.

Ông cụ Liên không hổ là nhân vật trải qua nhiều sương gió, vô cùng lợi hại!

Hàn Nhã Thanh nghĩ, dù bây giờ ông cụ có tránh nặng tìm nhẹ thế nào, rồi cũng phải nói đến chuyện này thôi, cho nên cô cũng không vội.

Chỉ có điều, đúng lúc này Lý Thúy lại chạy vào, vẻ mặt chấn động và hưng phấn: "Bên ngoài có người tặng hoa cho cô cả, nhiều hoa lắm, cả một chiếc xe hoa, đúng là quá đẹp, quá kinh người."

Lý Thúy thấy Hàn Nhã Thanh cũng ở trong phòng khách thì hơi sửng sốt, sau đó vội thúc giục: "Cô chủ, cô nhanh ra xem một chút đi."

Lý Thúy là con gái của chú Lý và dì Ngô, hai người làm việc ở nhà họ Hàn đã nhiều năm, con gái của họ cũng đang học đại học ở thành phố A, khi có thời gian cô bé sẽ về nhà họ Hàn.

Hôm nay vừa lúc cô bé về, nhìn thấy một xe ngập hoa hồng ngoài cửa thì khiếp hồn khiếp vía.

Lúc này đây Hàn Nghiên Nghiên cũng buồn bực gần chết, nghe Lý Thúy nói càng khiến cô ta ghen tị đến phát điên, có người tặng hoa cho đứa ngu si xấu xí Hàn Nhã Thanh này à, nếu không phải mắt hắn mù thì lòng cũng mù rồi.

Hàn Nhã Thanh hơi run, cả một xe hoa? Còn là hoa hồng? Ai tặng cho cô vậy?

Ai sẽ tặng cô cả một xe hoa hồng?

Ông cụ Liên ngồi trên ghế salon cũng nhướn mày lên, vẻ mặt thêm mấy phần thỏa mãn, thằng nhóc này cũng biết theo đuổi con gái đấy, còn biết tặng hoa à.

"Ai tặng vậy?" Ông cụ Hàn cũng tỏ rõ vẻ kinh ngạc, tặng hoa vốn là một chuyện rất bình thường, nhưng đưa cả xe tải thì đúng là quá phóng đại rồi.

"Không biết ạ, cháu vừa nhìn thấy cả một xe hoa nên quên nhìn người mất." Lý Thúy ngẩn người, cô bé ngượng ngùng lè lưỡi: "Nhưng mà cháu có hỏi thì nói là tặng cho cô cả."

Lý Thúy đang nói thì thấy có người chuyển hoa vào, từng nhóm người một, từng khóm từng khóm hoa.

Phòng khách nhà họ Hàn cũng không phải như phòng khách của gia đình bình thường, ở đây rất rộng, nhưng dù là vậy lúc này nó cũng gần chất đầy.

Vốn mọi người còn cảm thấy Lý Thúy nói phóng đại quá, nhưng khi họ nhìn thấy màu hoa hồng đỏ rực ngập khắp phòng vào giây phút này đây, có người khó có thể mở mắt ra nổi.

Màu hoa hồng đại diện cho tình yêu chân thành và nhiệt tình.

Bây giờ Hàn Nghiên Nghiên cũng đang trừng mắt sắp rơi cả ra ngoài.

Không ít nhân viên cùng đi tới, cho nên tốc độ vận chuyển cũng rất nhanh.

Hoa được bày ra xong xuôi, có một người đàn ông ôm theo bó hoa từ từ đi tới, phong độ ngời ngời, khí thế hiên ngang, hoa tươi càng tô thêm vẻ mặt, tinh thần cũng càng thêm phấn chấn.

Hàn Nghiên Nghiên nhìn mà sững sờ hoàn toàn, xem đến ngây dại.

Không chỉ Hàn Nghiên Nghiên, ngay lúc này đây, tất cả phụ nữ ở trong vườn ngoài sân đều sững sờ tại chỗ.

Đương nhiên ngoại trừ Hàn Nhã Thanh.

Cô hơi mím tôi, người này làm loạn quá.

Người đàn ông đã đi tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, lúc này đây, trong tay anh ôm một bó hoa hồng màu tím.

Hoa hồng màu tím đại diện cho tình yêu lãng mạn, vô cùng quý giá.

Người đàn ông mỉm cười đưa bó hoa trong tay tới trước Hàn Nhã Thanh, đôi môi khẽ mở: "Tặng cho em này, có thích không?”

Hàn Nhã Thanh lặng lẽ hít một hơi, cô có thể nói không thích được sao?

Quan trọng là cô có dám nhận không?

Mặc dù hôn nhân giữa cô và Dương Tầm Chiêu là thỏa thuận kết hôn, nhưng Dương Tầm Chiêu quá mức ngông cuồng, quá mức ngang ngược, là chỉ biết mỗi mình.

Thân phận hiện tại của cô là vợ của Dương Tầm Chiêu, nếu cô muốn nhận xe hoa này của Liên Cung, chuyện truyền đến tai Dương Tầm Chiêu, anh có thể không tính sổ với cô sao?

Mấy buổi tối liền, cô sắp bị Dương Tầm Chiêu dằn vặt đến chết rồi, nếu như còn thêm chuyện này nữa, Dương Tầm Chiêu có thể sẽ lấy cả mạng già của cô.

"Xin lỗi, tôi dị ứng với hoa." Hàn Nhã Thanh hơi lùi lại, vừa nói vừa hắt hơi một cái.

Vẻ mặt của Diêu Hoa Hoa hơi trầm đi, nhưng mà bà ta cũng không hề nói gì.

Hàn Nghiên Nghiên bấm mấy đầu ngón tay, thầm mắng Hàn Nhã Thanh không biết cân nhắc, nhưng mà nhiều hơn là cười trên sự đau khổ của người khác.

Hàn Nhã Thanh không biết giữ mặt mũi cho cậu Liên, chọc giận người ta thì cô ta phải chịu.

"Không sao, lần sau anh tặng cái khác, rồi một ngày nào đó cũng sẽ tặng đúng thôi." Liên Cung không hề ngại chút nào, trái lại anh ta còn mỉm cười, dịu dàng tựa gió xuân, nhìn vô cùng thoải mái, không hê có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn của ngày thường.

Một người đàn ông vì em mà thay đổi, đủ để chứng minh người kia nghiêm túc.

Chỉ trong nháy mắt đó, Hàn Nghiên Nghiên ghen tị đến điên cuồng, sao không ra tay vả Hàn Nhã Thanh đi, tại sao chứ? Dựa vào cái gì?

Cô ta mạnh hơn Hàn Nhã Thanh, tại sao tất cả chuyện tốt đều bị 

Hàn Nhã Thanh hơi run, vào lúc mấu chốt ông cụ Liên luôn quấy rầy mạch tính toán của cô, làm cô không thể nào nói được.

"Tổng giám đốc, cậu Liên tặng cho bà chủ một xe hoa hồng." Bên kia, thư ký Lưu gọi điện thoại thông báo cho tổng giám đốc nhà mình lần thứ hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.