Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 274: Hai cục cưng tìm đến tận nơi, ba của bọn cháu là tổng giám đốc của mấy cô (2)



“Lúc này, e là tổng giám đốc đang họp, làm phiền anh ấy có ổn không?” Thư ký Nguyễn khá cẩn thận, sợ làm phiền tổng giám đốc, anh sẽ tức giận.

“Vậy hai đứa trẻ này phải làm sao?” Cô gái ở quầy lễ tân thở dài một hơi, dù sao cũng không nỡ để hai đứa trẻ đáng yêu này rời đi, cô nhìn thư ký Nguyễn, thương lượng: “Tôi không có số điện thoại của tổng giám đốc, hay là, anh nói số điện thoại của tổng giám đốc cho tôi, tôi gọi cho anh ấy.”

“Anh trai cháu có số điện thoại của tổng giám đốc mấy cô, có thể nói cho cô.” Không đợi thư ký Nguyễn trả lời, Đường Vũ Kỳ đã nhanh chóng lấy điện thoại của Đường Minh Hạo, mở ra, tìm số điện thoại của Dương Tầm Chiêu, rồi đưa cho cô gái ở quầy lễ tân.

Thư ký Nguyễn và cô gái ở quầy lễ tân nhìn nhau một lúc, sau đó nhìn về số điện thoại trong chiếc điện thoại trên tay Đường Vũ Kỳ. 

Thư ký Nguyễn cẩn thận nhìn qua một lượt, hơi nhíu mày lại: “Đây không phải số điện thoại tổng giám đốc thường dùng.”

Nhưng số này cô ta đã từng nhìn thấy, chính xác hơn là đã từng thấy thư ký Lưu gọi qua, lúc đó thư ký Lưu muốn tìm tổng giám đốc nhưng không tìm thấy, nên anh ta đã gọi vào số này, trí nhớ của cô ta rất tốt, nhất là về phương diện con số, có thể nói là nhìn qua rồi thì sẽ không quên.

Vì vậy cô ta có thể chắc chắn là số này.

Lúc đó, thái độ của thư ký Lưu rất cung kính, gọi điện thoại xong, mọi chuyện rất nhanh được quyết định.

Vì vậy, cô ta cảm thấy rất có khả năng số điện thoại này là số riêng của tổng giám đốc.

Số điện thoại riêng của tổng giám đốc người thường chắc chắn không thể biết được, sao hai đứa trẻ này lại có?

Lẽ nào, hai đứa trẻ này thật sự có quen biết với tổng giám đốc?

Thư ký Nguyễn nhìn Đường Minh Hạo, cẩn thận nhìn một hồi, cô đột nhiên nhận ra, nhìn kĩ thì, bé trai này khá giống với tổng giám đốc.

Vậy nên, đừng nói hai đứa trẻ này thật sự là con của tổng giám đốc chứ?

Lúc này đã là mười một giờ trưa, cậu ba Dương đáng ra nên mở cuộc họp thì lúc này đang ôm vợ của mình ngủ một giấc thật ngon, anh không đi làm cũng chẳng đi công tác.

Bị giày vò cả một đêm, Hàn Nhã Thanh chưa ngủ được bao lâu thì đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.

Dương Tầm Chiêu nhíu mày, chuông điện thoại của ai vậy?

Hàn Nhã Thanh khẽ động đậy cơ thể, vừa động là toàn thân liền đau nhức, còn đau hơn cả tối qua.

Dương Tầm Chiêu chết tiệt không phải người mà, Hàn Nhã Thanh thầm mắng một câu trong lòng, sau đó đưa tay ra với lấy chiếc điện thoại không ngừng reo.

Thật ra cô cách điện thoại không xa, nhưng cô thực sự rất mệt, cơ thể lại đau nhức, vậy nên giơ tay ra mấy lần cũng không thể lấy về.

Cầm điện thoại lên, lúc Hàn Nhã Thanh nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, cô lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

Cô hít sâu một hơi, cẩn thận quay sang nhìn Dương Tầm Chiêu bên cạnh mình.

Lúc này Dương Tầm Chiêu vẫn chưa tỉnh dậy, anh thật sự mệt quá rồi, đêm hôm trước cũng cả đêm không ngủ, sáng hôm sau chưa đến sáu giờ đã phải lên máy bay, mà hôm qua anh nghe nói Liên Cung đến nhà họ Hàn cầu hôn, anh lại không nghỉ ngơi được chút nào mà trở về ngay lập tức, đêm qua lại là một đêm chiến đấu quyết liệt.

Lúc này cậu ba Dương không mệt mới lạ, vì vậy đến tiếng chuông điện thoại cũng không thể làm anh tỉnh giấc.

Hàn Nhã Thanh thấy anh ngủ cũng khá say, khẽ mím môi lại, sau đó cẩn thận kéo cánh tay đang đặt trên eo cô của anh ra, rồi đi xuống giường.

Cô muốn ra ban công nghe điện thoại.

Chỉ là, ngay sau đó, eo của cô lại bị ôm lấy, rồi cô bị anh kéo vê, lại một lần nữa nằm trong lòng anh.

“Đi đâu?” Dương Tầm Chiêu mở mắt ra, nhìn cô, giọng nói có hơi khàn khàn.

Điện thoại của Hàn Nhã Thanh lúc nãy đã bị ngắt, nhưng lúc này chuông lại vang lên một lần nữa.

“Em đi nghe điện thoại.” Hàn Nhã Thanh cầm điện thoại trong tay, cơ thể khẽ nhúc nhích, muốn đi xuống.

"Ở đây nghe luôn.” Dương Tầm Chiêu nhíu mày lại, giọng nói có chút không hài lòng, cánh tay ôm cô chặt hơn vài phần.

Nghe một cuộc điện thoại thôi có cần phải tránh mặt anh không? Ai mà cần phải tránh mặt chứ?

Hàn Nhã Thanh hít sâu một hơi, người này thật sự là càng ngày càng bá đạo rồi, cô nghe điện thoại thôi mà anh cũng phải quản.

Quan trọng đây là điện thoại của ông nội, tối qua Dương Tầm Chiêu đến nhà họ Hàn, bởi vì ông nội đã ra ngoài, nên cuối cùng anh không đi nữa, nếu như lúc này cô ở đây nghe máy của ông, cô sợ đến lúc đó Dương Tầm Chiêu sẽ nói ra những lời rất dọa người.

Lỡ như để ông nội biết được quan hệ của cô và Dương Tầm Chiêu, hậu quả cô không dám nghĩ đến.

“Anh thả em ra trước đã, anh như vậy sao em nghe máy được?” Hàn Nhã Thanh vẫn muốn tránh anh ra, tìm một nơi yên tĩnh để nghe máy.

“Không muốn nghe máy thì thôi, chúng ta làm chuyện khác.” Dương Tầm Chiêu lật người lại, vùi mặt vào cổ cô, hôn từng chút một lên da thịt cô.

Chuông điện thoại của Hàn Nhã Thanh lại bị ngắt một lần nữa, cô khẽ thở phào một hơi, chỉ là, ngay sau đó, chuông lại vang lên, vẫn là ông cụ Hàn gọi đến.

Hàn Nhã Thanh nắm chặt điện thoại trong tay, Dương Tầm Chiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, anh nhìn lướt qua, sau đó nhìn thấy hai chữ “ông nội” hiển thị trên màn hình.

Ông nội! Đây rõ ràng là ông cụ Hàn.

Điện thoại của ông cụ Hàn mà cô phải tránh anh để nghe?

Một người thông minh như anh, đương nhiên hiểu được suy nghĩ của cô, chẳng phải là cô sợ ông cụ Hàn sẽ biết được quan hệ giữa cô và anh sao.

Nghĩ đến điều này, ánh mắt Dương Tầm Chiêu hơi trầm xuống, anh có chỗ nào không thể gặp mặt người khác sao?

Cô sợ ông cụ Hàn biết được quan hệ giữa hai người đến vậy cơ à?

“Sao vậy? Có phải mệt quá rồi không, không còn sức để nghe máy thì để anh nghe hộ em?” Dương Tầm Chiêu chống tay xuống, mắt hơi híp lại nhìn cô, lời nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại có ý uy hiếp trong đó.

Ý của anh đã đủ rõ ràng, cô không nghe, vậy anh giúp cô nghe!!

Hàn Nhã Thanh biết những chuyện như vậy anh nói được sẽ làm được.

Mà lúc này ông nội không ngừng gọi điện thoại đến, cô không nghe chắc chắn ông sẽ không chịu thôi, Hàn Nhã Thanh nghĩ chắc ông nội có chuyện gì gấp, nếu cô không nghe, có thể ông sẽ lo lắng.

Hàn Nhã Thanh cũng biết rõ, lúc này Dương Tầm Chiêu sẽ không thả cô ra, Dương Tầm Chiêu muốn cô nghe máy, hơn nữa còn phải nghe ở đây.

Nếu cô không nghe, e rằng Dương Tầm Chiêu cũng không chịu bỏ qua.

Mấy người này ai cũng khiến cô đau đầu!

Hàn Nhã Thanh đành phải miễn cưỡng nghe máy.

Nửa người trên của Dương Tầm Chiêu vẫn đè lên người cô, thấy cô nghe máy, anh bèn ghé sát lại.

Cơ thể Hàn Nhã Thanh khẽ cứng đờ lại, kêu lên một tiếng, may mà Dương Tầm Chiêu không làm gì khác.

“Thanh, sao lúc này cháu mới nghe máy, không sao chứ?” Cô vừa nghe máy, giọng nói lo lắng của ông cụ Hàn đã truyền đến.

“Ông nội, cháu không sao.” Hàn Nhã Thanh cố gắng hết sức để giọng nói của cô không bị khác lạ, nhưng lúc này Dương Tầm Chiêu đang đè lên người cô, ngón tay còn cố ý vuốt ve trên da thịt cô, khiến cô toàn thân đều cảm thấy không thoải mái.

“Ừm, không sao thì tốt, ông nội gọi điện là muốn nói cho cháu, ông nội có chút việc gấp, đã ra ngoài rồi, có thể khoảng thời gian này sẽ không ở thành phố A, cháu phải chăm sóc tốt cho bản thân.”

Ông cụ Hàn nói khoảng thời gian này không ở thành phố A, nghe ý của ông có vẻ khoảng thời gian này sẽ không ngắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.