Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 277: Hai cục cưng tìm đến tận nơi, ba của bọn cháu là tổng giám đốc của mấy cô (5)



“Ừm, đúng vậy, chắc chắn vậy.” Thư ký Nguyễn vội gật đầu nói.

“Không thể tha thứ được.” Sắc mặt Đường Vũ Kỳ trâm xuống, tức giận “hừ” một tiếng.

Ý của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là, nếu như ở cùng mẹ mà không nghe máy thì cô bé có thể tha thứ, nhưng nếu như vì bận họp mà không nghe máy, cô bé không thể nào tha thứ được.

Thư ký Nguyễn: “...”

Cô gái ở quây lễ tân: “...”

Đường Minh Hạo cười, gật đầu đồng ý.

“Anh à, hay là, anh dùng điện thoại của anh gọi cho ba một cuộc nữa xem, nếu mà ba còn không nghe, chúng ta sẽ rời đi, không tìm ba nữa.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ tỏ vẻ cô bé đã tức giận rồi, cô bé mà tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Đường Minh Hạo nhìn cô bé có chút bất lực, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nỡ từ chối, cậu lấy điện thoại ra, ấn số Dương

Tầm Chiêu rồi gọi đi.

Trong phòng Hàn Nhã Thanh, điện thoại của Dương Tầm Chiêu lại vang lên một lần nữa.

“Điện thoại của anh lại kêu kìa, chắc chắn là có việc gấp.” Hàn Nhã Thanh bị anh hôn đến mức hơi thở cũng loạn nhịp, nghe

thấy chuông điện thoại anh kêu lên, cô dùng sức đẩy anh ra.

Dương Tầm Chiêu không để ý đến, anh đã ném điện thoại đi rồi, bây giờ sao còn có thể quan tâm đến nó được chứ.

Anh không cảm thấy có chuyện gì còn gấp hơn chuyện anh đang làm lúc này cả.

Hàn Nhã Thanh hít sâu một hơi, người này đúng là hết thuốc chữa rồi.

Chuông điện thoại vẫn không ngừng reo lên.

Thật ra điện thoại của Dương Tầm Chiêu không vất ở chỗ quá xa, Hàn Nhã Thanh nhìn qua đó, có thể nhìn thấy được điện thoại của anh.

Trên màn hình điện thoại vẫn hiện một dãy số.

Chỉ là, lúc nhìn thấy dãy số đó Hàn Nhã Thanh vô cùng kinh ngạc, cơ thể không kìm được hơi cứng lại.

Số điện thoại đó? Đó không phải là số của Đường Minh Hạo sao? Sao Minh Hạo lại gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu chứ?

Dương Tầm Chiêu cảm nhận được phản ứng của cô, anh hơi ngơ ra, ngừng lại động tác hôn cô: “Sao vậy? Làm đau em à.”

Anh tưởng rằng anh hôn cô quá mạnh, khiến cô cảm thấy đau.

Nhưng mà, ngay sau đó, anh nhận ra tầm mắt của cô hướng vê phía điện thoại anh, ánh mắt có chút kinh ngạc, lại có chút sợ hãi.

Anh hiểu cô, cô ấy luôn bình tĩnh khi gặp chuyện, hiếm có chuyện gì có thể khiến cô như lúc này.

Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu nhìn qua phía đó, rồi nhìn thấy một dãy số hiển thị trên màn hình.

Dương Tầm Chiêu híp mắt lại, từ trước đến nay anh luôn nhớ những thứ mà anh đã từng nhìn thấy, buổi tối hôm đó, lúc tìm

được cái tên Đường Minh Hạo trong máy của cô anh đã cố tình xem qua, vì vậy anh ngay lập tức nhận ra dãy số này.

Thêm cả phản ứng khác thường của cô, anh càng chắc chắn mình không nhầm.

Ngay sau đó, Dương Tầm Chiêu đột nhiên ngồi dậy, đi xuống giường, nhặt điện thoại dưới đất lên.

Hàn Nhã Thanh đứng dậy theo bản năng, muốn ngăn anh lại, nhưng cô nhận ra được hành động của mình như vậy quá đột

ngột, nhất định sẽ khiến anh nghi ngờ, vì vậy Hàn Nhã Thanh bèn ngừng động tác của mình lại.

Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười lạnh, nhấn nút nghe máy, anh muốn xem xem tên Đường Minh Hạo này gọi điện cho

anh để làm gì?

Thấy Dương Tầm Chiêu nghe máy, giây phút đó, Hàn Nhã Thanh cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi, cô không biết sao

Minh Hạo lại gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu, nhưng cô biết lúc này Dương Tầm Chiêu đã nghe máy thì chuyện của Minh Hạo và Vũ Kỳ không thể che giấu được nữa.

Ban nãy bởi vì quá kinh ngạc, khi Dương Tầm Chiêu nhìn cô, cô không kịp che giấu cảm xúc của mình.

Cô biết một người thông minh như anh, nhất định sẽ vì biểu cảm của cô mà nảy sinh nghi ngờ, vì vậy nên anh mới đứng dậy đi nghe máy.

Giờ phút này, Hàn Nhã Thanh có chút tức giận vì sai lầm của mình ban nãy.

Giờ phút này, cô lại hi vọng anh sẽ tiếp tục làm chuyện ban nãy.

Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh vốn không biết, sở dĩ Dương Tầm Chiêu dứt khoát nghe máy như vậy, không chỉ bởi sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt cô, mà còn bởi vì anh nhận ra dãy số đó.

Hàn Nhã Thanh càng không biết, Dương Tầm Chiêu từng nhân lúc cô ngủ mà dùng máy của cô gọi điện cho Đường Minh Hạo.

Bàn tay của Hàn Nhã Thanh dưới lớp chăn mỏng khẽ siết chặt lại, cô nhìn Dương Tầm Chiêu, cho dù bình thường cô có bình tĩnh như thế nào, thì lúc này cô vẫn rất căng thẳng, bởi vì căng thẳng, cơ thể cô có chút co cứng lại.

Dương Tầm Chiêu thấy phản ứng của cô thì khẽ híp mắt, xem ra tên Đường Minh Hạo này rất quan trọng đối với cô.

Buổi tối hôm đó, lúc anh gọi được cho Đường Minh Hạo, anh đoán đối phương là Đường Bách Khiêm, đối phương cũng không phủ nhận, vậy thì bây giờ...

“Alo.” Lúc Dương Tầm Chiêu nghe máy, giọng anh có chút khàn khàn, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự nguy hiểm và sát ý trong lời nói của mình.

“.." Đường Minh Hạo đầu bên kia hơi ngơ ra, tuy là cách một cái điện thoại, cậu vẫn cảm nhận được một sự nguy hiểm sắc như dao, thậm chí còn có cả một chút sát ý.

Lá gan của Đường Minh Hạo có lớn đi chăng nữa, thì cũng chỉ là một đứa trẻ chưa tới năm tuổi, lúc này bị giọng điệu của

Dương Tầm Chiêu dọa cho một phen, nhất thời quên mất phải nói gì.

Ánh mắt Hàn Nhã Thanh hơi sáng lên, anh nghe máy thì nghe đi, sao phải dụng giọng điệu dọa người như vậy chứ?

Anh như vậy lỡ dọa đến cục cưng Minh Hạo nhà cô thì sao?

Hàn Nhã Thanh trừng mắt nhìn Dương Tâm Chiêu, ánh mắt có chút không hài lòng.

Dương Tầm Chiêu vẫn luôn nhìn về phía cô, thấy sự bất mãn trên gương mặt cô, ánh mắt của anh càng nguy hiểm hơn trước.

“Sao vậy? Dám gọi điện mà không dám nói chuyện à?” Cậu ba Dương lúc này không thể tức giận với vợ mình, vì vậy dồn hết mọi cảm xúc không vui cho “người đàn ông” kia.

Đầu bên kia ngập ngừng, Đường Minh Hạo tức giận rồi, nói cậu không dám nói chuyện sao?

Đường Minh Hạo cậu sợ ai chứ?

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo đang định trả lời lại.

Chỉ là lúc này, đột nhiên điện thoại của cậu bị giữ lấy, ngay sau đó, cũng bị cúp máy ngay lập tức.

Đường Minh Hạo ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy gương mặt tức giận của Hứa Dinh Dinh, cơ thể nhỏ bé của cậu khẽ co lại, lập tức không còn cơn tức ban nãy nữa.

“Hai đứa không đi học, đến đây làm gì? Cô giáo gọi điện thoại cho mẹ, nói hai đứa không ở trường học, không thấy đâu nữa, hai đứa có biết mẹ sốt ruột thế nào, lo lắng thế nào không?” Gương mặt Hứa Dinh Dinh lúc này rất tức giận, nhưng cũng không che giấu được vẻ lo lắng.

Lúc cô ấy nhận được điện thoại của giáo viên mầm non, cô ấy đã sợ hãi đến mức tim ngừng đập, may mà nghe giáo viên nói là cô ta từng nghe thấy Đường Vũ Kỳ nói muốn đi tìm ba.

Nhà trẻ cách Dương thị không xa, vì vậy cô ấy bèn chạy vội đến Dương thị, lúc nhìn thấy hai đứa bình yên vô sự, cô mới thở

phào một hơi, mới có thể yên tâm.

Nhưng cô nhìn thấy Minh Hạo đang gọi điện thoại, đoán được là cậu có thể đang gọi cho Dương Tầm Chiêu, cô chợt thấy

hoảng sợ, vội vã chạy đến, cúp máy của cậu.

Mấy ngày trước Thanh nói với cô, người đàn ông năm năm trước có thể là Mặc Diêm, Mặc Diêm, tên giống như người, lời nói ra còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương.

Nếu như người đàn ông năm năm trước thật sự là Mặc Diêm, nếu thân phận hai đứa trẻ này bị lộ, không ai biết được sẽ có hậu quả như thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.