Hàn Nhã Thanh chỉ nói cô mệt rồi nên muốn đi ngủ, lần này Dương Tầm Chiêu không dày vò cô nữa, chỉ xuống lầu lấy cơm
nước dì Lưu đã nấu mang lên phòng, sau khi dỗ cô ăn xong mới cho cô ngủ.
Chỉ có điều cậu ba Dương nghĩ đến phản ứng của cô ban nãy, trong lòng cảm hơi không yên tâm.
Mặc dù anh đã tính toán ổn thỏa hết mọi thứ, nhưng mà phản ứng của cô lại nằm ngoài dự liệu của anh, anh cảm thấy phản
ứng của cô rất khác thường, rất khác thường.
Bởi thế anh không thể không nâng cao sự cảnh giác.
Trong nhà họ Tịch.
“Tìm cách lấy tóc của hai đứa bé ấy rồi đi xét nghiệm DNA.” Sống lưng bà Tịch thẳng tắp bên dưới màn đêm tối tăm, giọng nói của bà ta lành lạnh.
“Bà muốn dùng cách này để chứng minh hai đứa trẻ không phải con của cậu chủ, để cho cậu chủ hiểu được sự thật.” Quản gia dè dặt mà đáp.
“Không những tôi phải khiến cho Tịch Xuyên hiểu, tôi còn phải tìm cho ra nhân tình nhân của Hứa Dinh Dinh, tìm ra ba của hai đứa trẻ ấy, tôi muốn cho tất cả mọi người biết được gương mặt thật của con ả đê tiện ấy.” Gương mặt của bà Tịch sầm xuống, bà ta cười lạnh rồi nói: “Đợi sau khi có kết quả xét nghiệm DNA thì tôi sẽ nhờ cục trưởng Lưu tìm cách tìm cho ra ba của hai đứa trẻ ấy.”
“Sợ là không dễ tìm đâu nhỉ?” Ánh mắt quản gia toát ra vẻ do dự.
“Không dễ tìm cũng phải tìm cho ra.” Bà Tịch cười lạnh: “Thật ra nếu như thật sự muốn điều tra thì không có gì là không điều tra được cả, có cục trưởng Lưu giúp sức thì muốn điều tra cho ra chuyện này không hề khó chút nào.”
Quản gia nhìn thấy thái độ của bà Tịch cũng không dám nói lung tung gì nữa.
“Chuyện này cứ để Thụy đi làm, cậu ta thông minh cơ trí, làm việc lại thận trọng.” Bà Tịch tiếp tục ra lệnh một cách đanh thép.
“Dạ, tôi biết rồi.” Quản gia thấp giọng đáp lời, chỉ có điều giọng nói của ông ta run rẩy.
Bà Tịch kêu Thụy làm chuyện gì thì đều không chừa đường lui, e là không chỉ là lấy tóc của hai đứa ấy thôi, sợ là sẽ...
Sau khi quản gia rời đi, bà Tịch cầm điện thoại lên, tìm số máy của Dương Trà My rồi gọi một cuộc.
“Trà My à, bác đã nhìn thấy tấm hình cháu gửi hôm qua rồi, cháu yên tâm đi, chắc chắn bác sẽ cho cháu một câu trả lời vừa ý, bác sẽ không để cho cháu chịu bất kỳ tủi thân nào đâu.” Bây giờ giọng nói của bà Tịch trở nên hiền hòa đến lạ lùng, nhưng mà gương mặt của bà ta không hề hiền dịu một chút nào.
Thật chất bà ta cũng không vừa ý Dương Trà My lắm, sở dĩ kêu Tịch Xuyên cưới cô ta là vì ưng ý thực lực của nhà họ Dương.
Sản nghiệp của nhà họ Dương không có ở thành phố A mà là ở thủ đô, nhà họ Dương có sức ảnh hưởng không nhỏ trong thủ đô.
Bà ta muốn vực nhà họ Tịch dậy, cảm thấy nhà họ Dương có thể giúp đỡ mình.
Chỉ cần Tịch Xuyên cưới Dương Trà My thì nhà họ Tịch sẽ có hy vọng.
Nhưng mà ngay từ ban đầu Tịch Xuyên đã không muốn cưới Dương Trà My, sau đó còn dắt Hứa Dinh Dinh về.
Lúc ấy cho dù bà ta có phản đối đến mức nào đi chăng nữa, đứa con vẫn luôn ngoan ngoãn của mình vẫn khăng khăng đòi
cưới Hứa Dinh Dinh.
Bà ta đã dùng rất nhiều cách nhưng vẫn không làm lung lay ý định của Tịch Xuyên.
Lúc ấy thậm chí Tịch Xuyên còn rời khỏi nhà họ Tịch, một thân một mình ra ngoài lăn lộn.
Vốn dĩ bà ta cứ nghĩ rằng từ nhỏ đến lớn, Tịch Xuyên chưa từng phải chịu khổ, chẳng bao lâu sau sẽ quay trở về nhà thôi, bởi thế, vào thời gian đó bà ta không ngừng đổ thêm áp lực vào đầu Tịch Xuyên, cũng dùng đủ mọi cách để chèn ép anh.
Cuối cùng Tịch Xuyên vẫn vào nhà họ Dương.
Bà ta không thể đắc tội nổi với nhà họ Dương, nhưng bà ta luôn cho rằng Tịch Xuyên chỉ làm công cho Dương thị mà thôi, cho dù có là phó tổng giám đốc thì cũng chẳng có thực quyền gì cả, thật chất đến cả Dương Tầm Chiêu còn chẳng có thực quyền thì huống hồ chi đến Tịch Xuyên.
Bởi thế trước giờ bà Tịch chưa từng để ý quá đến chuyện này.
Nhưng bà Tịch không ngờ rằng với cậu ba Dương và Tịch Xuyên thì Dương thị chỉ là lớp vỏ ngoài bề mặt mà thôi.
Đến mười Dương thị cũng không thể bì được với tài sản thật sự của bọn họ, đương nhiên nhà họ Dương chẳng là cái thá gì cả.
Nhưng bà Tịch hoàn toàn không biết đến chuyện này, bà ta luôn cho rằng mình có thể khống chế Tịch Xuyên, ví dụ như lần này cuối cùng thì Tịch Xuyên cũng đã chịu cưới Dương Trà My.
Bà ta cứ ngỡ rằng lân này Tịch Xuyên chịu cưới Dương Trà My thì mọi chuyện đã ổn định, nhưng bà ta không ngờ rằng Hứa Dinh Dinh lại xuất hiện vào lúc này.
Hai năm trước, bà ta không nên mềm lòng mà buông tha cho con ả đê tiện đó.
Thật ra người nên gặp chuyện bất trắc trong vụ tai nạn giao thông của hai năm trước không phải là Tịch Xuyên, mà chính là
Hứa Dinh Dinh, lúc ấy người cầm lái phải là Hứa Dinh Dinh mới đúng.
Nhưng không biết vì sao mà cuối cùng người gặp nạn lại là Tịch Xuyên.
May mà lúc ấy Tịch Xuyên không bị thương nặng lắm, chẳng bị nguy hiểm đến tính mạng, cũng không để lại di chứng nào.
Thật ra lúc ấy Tịch Xuyên không bị thương ở vùng đầu, không hề bị mất đi ký ức...
Lúc ấy bà ta đã mời một thầy thôi miên giỏi về thôi miên Tịch Xuyên, xóa hết mọi ký ức liên quan đến Hứa Dinh Dinh trong đầu anh ta.
Đó cũng là lý do vì sao Tịch Xuyên không hề quên đi những chuyện khác mà chỉ quên mỗi mình Hứa Dinh Dinh mà thôi.
Hai năm trước, bà ta có thể đuổi Hứa Dinh Dinh đi, thế thì hai năm sau bà ta vẫn có thể làm thế.
Huống hồ chi, bây giờ cán dao của con ả đê tiện ấy đang nằm trong tay bà ta.
“Bác gái, nếu như đứa trẻ ấy thật sự là con của Xuyên, cháu sẽ không phá hoại hạnh phúc của bọn họ đâu, cháu sẽ thỏa mãn mong muốn của bọn họ.” Dương Trà My giả vờ hiền lương thục đức, nhưng gương mặt cô ta chẳng có một chút hiền lương hay thục đức nào cả.
Cuộc đời như một vở kịch, tất cả đều phải dựa vào khả năng diễn xuất, chỉ có điều đóng vai người khác rồi sẽ đánh mất bản
thân mà thôi.
“Cháu yên tâm đi, hai đứa trẻ ấy không phải là con của Xuyên đâu, trông hai đứa trẻ ấy cũng đã bốn, năm tuổi rồi, lúc đó Xuyên và cô ta còn chưa đến với nhau nữa.” Bà Tịch nói một cách chắc nịch.
“Bác gái, có khi nào Xuyên và Hứa Dinh Dinh đã quen nhau vào năm năm trước, đến với nhau từ năm năm trước rồi không, có khi nào hai đứa trẻ ấy thật sự là con của Xuyên không?” Giọng nói của Dương Trà My nghe như muốn khóc, đương nhiên sở dĩ Dương Trà My nói như thế là để thăm dò bà Tịch.
Nghe Dương Trà My nói vậy, bà Tịch cũng ngẩn người, ánh mắt chợt thay đổi, nhưng rồi bà ta lập tức bình tĩnh lại mà nói với vẻ kiên quyết: “Trà My, Tịch Xuyên chỉ nhận con mà cháu sinh thôi, còn con của những người phụ nữ khác sẽ không được nhà họ Tịch thừa nhận, cháu yên tâm đi, chắc chắn bác sẽ không để cho cháu chịu thiệt đâu.”
Giọng nói của bà Tịch toát ra vẻ kiên quyết, nhưng gương mặt lại trở nên phức tạp, nếu như hai đứa trẻ ấy thật sự là con của Tịch Xuyên...
Bà ta không thể không thừa nhận rằng hai đứa trẻ ấy thật sự rất xinh đẹp, rất đáng yêu, chúng là những đứa trẻ vô cùng được lòng người khác.
Nếu như chúng thật sự là con của Tịch Xuyên, chắc chắn bà ta sẽ không để cho chúng lưu lạc đầu đường xó chợt, chắc chắn bà ta sẽ đưa chúng vê nhà họ Tịch.
Còn con đàn bà Hứa Dinh Dinh đê tiện kia chắc chắn phải chết.