Dương Tầm Chiêu muốn giúp đỡ Hàn thị, cho dù cô muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được, không ai thay đổi được quyết định của Dương Tầm Chiêu, nếu anh đã muốn giúp thì để cứ để anh giúp thôi.
Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một hồi nhưng không nói gì. Cô biết ông nội thực sự quan tâm đến nhà họ Hàn. Nếu có sự giúp đỡ của Dương Tầm Chiêu thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Dương Tầm Chiêu hơi sững sờ khi nghe cô đồng ý. Anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn cô.
Cô đồng ý để anh giúp Hàn thị. Vậy ý của cô là sẽ không bao giờ che giấu mối quan hệ của hai người trước mặt ông cụ Hàn nữa sao?
"Anh có thể xuống xe được chưa?" Chỉ là Hàn Nhã Thanh đột nhiên thốt ra lời này cắt luôn suy nghĩ của cậu ba Dương.
Dương Tầm Chiêu âm thầm thở dài. Người phụ nữ này sao cứ phá hư bầu không khí thế chứ?
Tuy không muốn, cũng không nỡ nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn phải xuống xe. Dù sao đêm nay nhất định cô phải về, càng kéo dài càng không tốt.
Sau khi xuống xe, Dương Tầm Chiêu cũng không rời đi ngay mà là đứng trước cửa xe, trầm giọng nói: "Nhớ kỹ, không được cúp điện thoại của anh, không được để anh tìm không thấy em, không được..."
Không đợi anh nói xong, Hàn Nhã Thanh đã nhấn ga, lái xe đi mất.
Người này quá độc đoán, cái này không được, cái kia không được, cô còn chút tự do nào không?
Không phải là năm năm trước ngủ với anh thôi sao? Anh có cần đến nỗi như vậy sao?
Bây giờ anh vẫn còn chưa biết chuyện của hai đứa bé. Nếu anh biết rồi, không biết sẽ thế nào?
Cậu ba Dương đứng ngây ra tại chỗ một lúc, cuối cùng cũng định thần lại. Tại sao người phụ nữ không biết dịu dàng chút nào hết vậy?
Đáng thương cho anh, phải phòng không chiếc bóng rồi.
Lúc Hàn Nhã Thanh trở lại, mọi người vẫn còn ngồi trong phòng khách. Thấy cô bước vào, bọn họ nhanh chóng ngước mắt lên nhìn cô.
Chỉ là vẻ mặt mỗi người mỗi khác mà thôi.
Có người vui, có người buồn, có người giận dữ.
Đương nhiên người vui mừng là ông cụ Hàn rồi. Nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi vào, ông cụ liền đứng lên: "Thanh Thanh, đến phòng làm việc với ông."
Hàn Nhã Thanh biết với hành động tối nay của Dương Tầm Chiêu, chắc chắn ông cụ sẽ ép hỏi cô.
Nhưng cô cảm thấy có một số việc vẫn chưa thể nói với ông cụ.
Nếu để ông cụ biết cô đã kết hôn với Dương Tầm Chiêu lại mới vừa ly hôn thì cô sợ ông sẽ tức đến bệnh tim tái phát mất.
"Ông nội, cháu mệt rồi, cháu đi nghỉ trước đây." Hàn Nhã Thanh chạy thẳng lên lầu, bước vào phòng mình.
Mặc dù lúc này ông nội Hàn có chuyện muốn hỏi nhưng cũng không thể ép Hàn Nhã Thanh. Thấy Hàn Nhã Thanh đã trở về phòng, ông chỉ có thể khẽ thở dài.
Trong phòng khách Hàn Nghiên Nghiên tức giận đến nỗi sắp méo miệng rồi.
Ngày hôm sau, khi Hàn Nhã Thanh xuống lầu thì Hàn Nghiên Nghiên đã đứng dưới lầu, rõ ràng là đang đợi cô. Nói chính xác phải là ngăn cô lại mới đúng! Rõ ràng là cô ta muốn tìm cô tính sổ mà.
"Hàn Nhã Thanh, cô đúng là không biết xấu hổ. Vậy mà cô lại dụ dỗ cậu ba Dương." Nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đi xuống, Hàn Nghiên Nghiên hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh, ước gì có thể xé xác Hàn Nhã Thanh ra.
Vốn dĩ tối hôm qua cô ta có cơ hội rất lớn nhưng lại bị Hàn Nhã Thanh làm hỏng hết rồi.
Hàn Nhã Thanh liếc nhìn cô ta. Cô vốn dĩ không muốn để ý đến cô ta nhưng sau khi nghĩ cô liền dừng lại.
Hàn Nhã Thanh cong khóe môi lên, mỉm cười, chậm rãi nói: "Ừm, rõ ràng là tôi thành công? Còn cô thì thất bại."
Tối hôm qua, ý đồ muốn dụ dỗ Dương Tầm Chiêu của Hàn Nghiên Nghiên cực kỳ rõ ràng. Chỉ đáng tiếc Dương Tầm Chiêu hoàn toàn không hề để ý cô ta.
"Hàn Nhã Thanh, cô đúng là không biết xấu hổ." Vốn dĩ Hàn Nghiên Nghiên đã rất tức giận, lại nghe Hàn Nhã Thanh nói như vậy, cô ta lập tức phát điên, không nhịn được xông tới muốn đánh Hàn Nhã Thanh.
"Hàn Nghiên Nghiên, tôi khuyên cô tốt nhất đừng ra tay..." Hàn Nhã Thanh nhướng mi nhìn Hàn Nghiên Nghiên, giọng nói rất nhẹ nhàng, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại khiến Hàn Nghiên Nghiên vô thức dừng động tác lại.
Hàn Nhã Thanh không muốn ra tay với Hàn Nghiên Nghiên. Cô không muốn ông nội nhìn thấy cảnh tượng này. Cô càng không muốn ông nội lo lắng.
Bọn họ không để ý đến sự sống chết của ông nội, nhưng cô lại rất quan tâm.
"Hàn Nhã Thanh, cô cho rằng cậu ba Dương thật sự coi trọng cô sao? Với bộ dáng này của cô, cậu ba Dương sẽ xem trọng cô được à? Trừ khi anh ấy bị mù." Đôi mắt ghen tị của Hàn Nghiên Nghiên lúc này đỏ bừng. Cô ta không tin cậu ba Dương sẽ thích Hàn Nhã Thanh. Chuyện đó là tuyệt đối không thể.
"Ừm, anh ấy thật sự bị mù." Hàn Nhã Thanh gật đầu, trả lời rất nghiêm túc.
Hàn Nhã Thanh phản ứng như vậy lại khiến người ta suy nghĩ khác, có lẽ cậu ba Dương thật sự thích cô.
Dù sao thì cô và Dương Tầm Chiêu cũng là vợ chồng ba năm. Trong khoảng thời gian này, mỗi đêm Dương Tầm Chiêu đều giày vò cô, ít nhất Dương Tầm Chiêu là thích cơ thể của cô.
"Hàn Nhã Thanh, cô, cô..." Hàn Nghiên Nghiên tức giận đến nỗi nói không ra lời.
Lúc này Lưu Vũ đi từ trên lầu xuống.
Đương nhiên, Lưu Vũ cũng nghe thấy lời của Hàn Nhã Thanh. Trong mắt bà ta đột nhiên lóe lên vẻ độc ác. Bà ta nháy mắt với Hàn Nghiên Nghiên sau đó đụng vào Hàn Nhã Thanh, định đẩy Hàn Nhã Thanh ngã xuống lầu.
Lúc này Hàn Nhã Thanh đang đứng ở bậc thang thứ sáu, lần này Lưu Vũ dùng hết sức lực, nếu Hàn Nhã Thanh bị bà ta đụng trúng nhất định sẽ bị thương.
Hàn Nhã Thanh không quay lại, cũng không nhúc nhích, dường như cô không phát hiện ra, nhưng khóe môi của cô mơ hồ lạnh hơn mấy phần.
Ngay lúc Lưu Vũ chuẩn bị đâm vào Hàn Nhã Thanh thì đột nhiên cô nhích sang trái một bước, tốc độ của Hàn Nhã Thanh rất nhanh, nhanh đến mức ngay cả Hàn Nghiên Nghiên đang nhìn chằm chằm cô cũng không nhìn thấy Hàn Nhã Thanh di chuyển như thế nào.
Lưu Vũ gần như dùng hết sức đâm vào Hàn Nhã Thanh, lúc này đột nhiên bà ta đâm hụt, sau đó liền ngã thẳng xuống lầu.
Ngã thẳng xuống như chó ăn ***...
"Mẹ, mẹ có sao không?" Sau khi Hàn Nghiên Nghiên lấy lại tinh thần thì cô ta nhanh chóng chạy về phía trước nâng Lưu Vũ đứng lên.
Lần này Lưu Vũ té không nhẹ, hơn nữa mặt bà ta lại đụng vào nền nhà, cho nên bà ta đau muốn tắt thở.
"Máu, mẹ, mẹ chảy máu rồi." Hàn Nghiên Nghiên nhìn thấy máu trên mặt Lưu Vũ, cô ta sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch.
Hai mắt Lưu Vũ bỗng lóe lên, tuy đau kinh khủng nhưng bà ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
"Thanh Thanh, con, sao con lại làm như vậy? Sao con có thể đẩy thím xuống lầu chứ?" Lưu Vũ vừa ăn cướp vừa la làng đột nhiên há to miệng gào lên.
"Hàn Nhã Thanh, cô thật độc ác, cô muốn giết mẹ tôi sao?" Hàn Nghiên Nghiên phản ứng nhanh chóng, cùng gào lên với Lưu Vũ.
Hai mẹ con phối hợp thật ăn ý.
Đúng lúc này, những người làm còn lại của nhà họ Hàn nghe thấy tiếng gào thì chạy lại, dù sao tiếng ồn này đúng là cực kỳ lớn.
"Thanh Thanh, sao con có thể độc ác như vậy, con muốn mạng của thím sao? Thím có thù oán gì với con chứ? Con có thù oán gì mà muốn hại thím thế này?" Lưu Vũ thấy mọi người vây quanh lại thì càng khóc lớn hơn.