“Là, là, là...” Tên ‘nội gián’ đó như bị dọa sợ, nửa ngày không nói ra được một câu hoàn chỉnh, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, với hàm ý rất rõ.
“Mấy người các cậu nói thử xem lúc đó các cậu đã nhìn thấy gì?” Tông trưởng Cung lại chuyển hướng về phía mấy người làm nhân chứng.
“Lúc nãy chúng tôi nhìn thấy cô Đường và tên nội gián này gặp mặt ở sau núi, sau đó hao người bắt đầu trao đổi tài liệu.” Một người trong số đó nhìn về phía Đường Vân Thành, do dự một lát, rồi mới trả lời.
“Mấy người các cậu cũng nhìn thấy cảnh tượng đó?” Tông trưởng Cung hỏi mấy người khác ngay.
“Vâng, chúng tôi đều nhìn thấy hết.”
“Vâng.”
Mấy binh sĩ đó đồng loạt gật đầu, bọn họ thật sự nhìn thấy cảnh tượng đó, nên giờ họ nhất định không dám nói dối.
Hôm nay là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến cảnh tượng như vậy.
“Các cậu có chắc các cậu không nhìn lầm không?” Để cẩn thận, tông trưởng Cung lại hỏi thêm một câu.
“Chúng tôi chắc chắn mình không hề nhìn lầm, lúc đó chúng tôi tưởng cô Đường chỉ lén lút đi hẹn hò với người khác sau lưng cậu Đường, chứ không nghĩ gì nhiều, nhưng tôi có chụp lại một tấm ảnh.” Người đầu tiên mở miệng lấy điện thoại của mình ra.
“Lúc tôi chụp bức ảnh này, mấy người khác cũng đang có mặt ở đó, ai cũng nhìn thấy rất rõ.” Người đó lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
Vệ sĩ bên cạnh tông trưởng Cung cầm điện thoại của người này, rồi đưa tới trước mặt tông trưởng Cung, ông ta chỉ nhìn một lát rồi nói: “Cậu đưa điện thoại cho mấy ông cụ xem đi.”
Vệ sĩ đó lại cầm điện thoại đưa tới trước mặt mấy ông cụ, lúc mấy ông cụ nhìn thấy tấm ảnh đó, sắc mặt ai cũng khẽ thay đổi.
Giờ Hàn Nhã Thanh có ngụy biện thế nào cũng vô ích!!
Tấm ảnh đó đã chứng minh tất cả, hơn nữa lúc chụp bức ảnh này, mấy nhân chứng khác cũng đang có mặt ở đó.
Ông cụ Lý nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt hiện rõ sự lạnh lẽo.
Con nhóc này muốn hại chết Vân Thành ư?
“Mấy ông cụ cảm thấy chứng cứ này có đáng tin không?” Tông trưởng Cung cũng không vội đưa ra kết luận, mà nhìn về phía mấy ông cụ, rồi hỏi ý kiến của họ.
“Trong mấy người này, có mấy người là người của Đường Vân Thành, nên bọn họ không thể vu oan cho ông ta được.” Cố Chính Luân lại nắm bắt thời cơ bổ sung thêm một câu.
Tám gia tộc lớn cùng mở một doanh trại huấn luyện, nên người trong đó đều được tuyển chọn từ tám gia tộc lớn, tất nhiên sẽ có người của nhà họ Đường.
“Nhưng Vân Thành không biết chuyện này, chỉ sợ là do con nhóc kia giở trò, thân phận cô ta rất khả nghi, có thể là do kẻ địch phái tới hãm hại Vân Thành.” Giờ ông cụ Lý chỉ có thể đưa ra sự lựa chọn sáng suốt nhất, mặc kệ thế nào, ông cũng phải bảo vệ Đường Vân Thành.
Nhưng câu nói này của ông cụ Lý đã đẩy cả người Hàn Nhã Thanh ra ngoài.
“Ông Lý, ông nói thế là sai rồi, tôi nghe nói con nhóc này đã sống trong nhà Đường Vân Thành mấy ngày rồi, Đường Vân Thành có thể để cho một người không rõ thân phận sống trong nhà mình à?” Rõ ràng ông cụ Lưu là người bên nhà họ Cố, nhưng lời nói của ông ta cũng rất hợp tình hợp lý, nên không ai có thể phản bác lại.
“Trước giờ Đường Vân Thành luôn làm việc thận trọng, một con nhóc con có thể giở trò quỷ gì dưới mi mắt ông ta? Hơn nữa chuyện này liên quan đến tài liệu cơ mật của tám gia tộc lớn chúng ta, một người ngoài như cô ta có thể tùy ý lấy được à?” Ông cụ Ngô cũng chậm rãi bổ sung thêm một câu, câu nói này của ông thể hiện hàm ý rất rõ, thiếu điều nói thẳng ra Đường Vân Thành là người sai khiến Hàn Nhã Thanh làm thế.
Đường Vân Thành càng khẽ cười khẩy, ông đã sớm đoán được sẽ có kết cục này, con nhóc lười biếng đó gây ra tai họa lớn đến mức giờ ông không có cách nào giải quyết được.
Trên mặt người nhà họ Cố càng nở nụ cười đắc ý, lúc Cố Nam nhìn Hàn Nhã Thanh, khóe miệng không khỏi cong lên, người phụ nữ này chết chắc rồi.
Hàn Nhã Thanh thấy Cố Nam đang nhìn về phía này thì khẽ mỉm cười.
“Cô Đường, cô còn lời gì muốn nói không?” Tông trưởng Cung nhìn Hàn Nhã Thanh, giọng nói mang theo vẻ uy nghiêm và dọa dẫm.
“Ồ? Tôi à? Tôi cảm thấy mình không có gì để nói cả.” Hàn Nhã Thanh ngước mắt lên nhìn tông trưởng Cung, giọng điệu rất vô tội!!
Đường Vân Thành không khỏi thở dài, con nhóc lười biếng này chẳng hiểu chuyện gì cả, cô có thể nói rõ chuyện này mới là chuyện lạ đó.
Haizz, lần này nhà họ Đường thật sự bị cô nhóc này hại chết rồi!
Mọi người nghe Hàn Nhã Thanh trả lời vậy thì sắc mặt đều thay đổi, tất nhiên người nhà họ Cố đều vui mừng, còn mấy ông cụ lo lắng cho Đường Vân Thành thì không khỏi lắc đầu.
Mọi người đều biết, nếu Hàn Nhã Thanh không thể chứng minh sự trong sạch của mình, thì hôm nay không chỉ có mình cô phải chết, mà ngay cả Đường Vân Thành cũng không thoát khỏi.
“Ý cô Đường là cô nhận tội rồi à?” Tông trưởng Cung hơi ngạc nhiên, không ngờ cô lại dễ dàng nhận tội như vậy.
“Tôi nhận tội? Nhận tội gì? Xin hỏi tông trưởng Cung định tội gì cho tôi?” Giờ giọng điệu Hàn Nhã Thanh càng trở nên vô tội hơn.
“Cô đã tiết lộ tài liệu cơ mật của tám gia tộc lớn chúng tôi, đây chính là tội nặng.” Mắt tông trưởng Cung thâm trầm, giọng nói cũng trở nên dọa dẫm hơn, rõ ràng muốn hù dọa Hàn Nhã Thanh.
Nhưng Hàn Nhã Thanh bỗng nở nụ cười, hơn nữa còn cười ra tiếng: “Ồ, tông trưởng Cung đang nói tội tiết lộ tài liệu cơ mật, vậy nó đâu liên quan gì đến tôi”
Hàn Nhã Thanh vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt, rõ ràng ai cũng không hiểu cô đang nói gì.
“Lúc nãy hình như tên nội gián kia không nói gì cả, hơn nữa anh ta đâu nói anh ta có quen biết tôi, cũng không nói rằng tài liệu đó là do tôi đưa cho anh ta, vậy thì ông không thể không có chứng cứ đã áp đặt tội danh này lên người tôi.” Hàn Nhã Thanh liếc nhìn tên nội gián rồi nói tiếp.
Nghe Hàn Nhã Thanh nói vậy, sắc mặt người nhà họ Cố đều khẽ thay đổi, ban đầu bọn họ sợ hăng quá hóa dở, nên không nóng lòng bảo tên ‘nội gián’ chỉ thẳng tên cô.
Bọn họ vốn cho rằng có mấy nhân chứng kia là đủ rồi, nhưng không ngờ cô lại nắm được điểm này.
“Mấy người kia đều nhìn thấy cô gặp mặt tên nội gián đó ở sau núi, cô còn muốn chối cãi nữa à?” Tông trưởng Cung sửng sốt, giọng nói càng uy nghiêm hơn.
“Cho dù tôi có gặp mặt anh ta ở sau núi, cũng không thể chứng minh tài liệu cơ mật trong tay anh ta là do tôi đưa.” Hàn Nhã Thanh nhìn ông rồi từ tốn đáp trả lại, trên mặt cô không hề có chút sợ hãi.
“Có người đã chụp ảnh lại làm bằng chứng, cô không cảm thấy cô chối cãi như vậy rất nực cười à?” Tông trưởng Cung thấy cô như vậy thì trong lòng thầm kinh ngạc, lá gan con nhóc này thật lớn.
“Trên bức ảnh người đó có thể nhìn ra tài liệu cơ mật do tôi đưa cho anh ta à?” Hàn Nhã Thanh vẫn từ tốn đáp lại, giọng nói rất nhẹ nhàng, nghe có vẻ hơi hờ hững.
“Lúc đó cô dùng túi giấy để đựng...” Cố Chính Luân vô thức nói chen vào.
“Vậy thì điều này không thể chứng minh tài liệu cơ mật trong tay anh ta là do tôi đưa, hơn nữa bản thân anh ta cũng không nói là do tôi đưa cho anh ta, chẳng lẽ tông trưởng Cung muốn áp đặt chuyện này lên người tôi ư? Vậy thì không ổn cho lắm! Giờ mấy ông cụ vẫn đang nhìn chằm chằm ông đó.” Hàn Nhã Thanh cắt ngang lời Cố Chính Luân ngay.