Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 668: Cậu ba dương chơi chiêu ở tầm cao mới (2)



"Cháu có đồng ý hay không cũng không quan trọng, quan trọng là nhà họ Đường sẽ không bỏ qua chuyện này..." Khóe môi Dương Tầm Chiêu hơi cong lên, nụ cười kia có vẻ rất kỳ lạ.

"Tầm Chiêu? Cháu có ý gì? Chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Đường?" Bà cụ Dương sửng sốt, trên mặt rõ ràng đầy thắc mắc.

Vẻ mặt ông cụ Dương cũng khó hiểu.

Dương Tầm Chiêu ngước mắt nhìn hai người đứng ở trên lầu, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Trong lòng hai người biết rõ trong video tối hôm đó người phụ nữ kia không phải là Cổ Doanh Doanh."

Ông cụ Dương và bà cụ Dương nghe Dương Tầm Chiêu nói thì ngẩn người, nhưng lại cảm thấy Dương Tầm Chiêu không định truy hỏi.

"Đúng, ông bà biết không phải là Cổ Doanh Doanh, nhưng cũng tuyệt đối không phải là Hàn Nhã Thanh." Con ngươi của bà cụ Dương lóe lên, sau đó nói một câu.

Dương Tầm Chiêu nhìn bà ta, đột nhiên cười, khóe môi anh khẽ mở, chậm rãi nói từng chữ: "Người phụ nữ kia là Đường Thấm Nhi, cô cả nhà họ Đường vừa nhận lại."

Dương Bạc Vệ ngồi bên cạnh vẫn luôn im lặng nghe thấy Dương Tầm Chiêu nói thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhưng ông ta lại nghĩ tới gì đó nên giấu đi sự kinh ngạc trên mặt, trong con ngươi đầy ảm đạm, không thể nào, không thể nào!

"Cháu? Cháu nói cái gì? Cháu nói người phụ nữ kia là Đường Thấm Nhi? Chuyện này? Sao có thể?" Trong lúc nhất thời, bà cụ Dương hoàn toàn, hoàn toàn khiếp sợ, bà ta biết người phụ nữ kia không phải là Cổ Doanh Doanh, bà ta cũng nhìn ra được người phụ nữ kia không phải là Hàn Nhã Thanh.

Nhưng sao bà ta không nghĩ đến người phụ nữ kia lại là Đường Thấm Nhi? Sao có thể? Sao có thể là Đường Thấm Nhi?

Dương Tầm Chiêu không nói chuyện, chỉ cười nhẹ, ý nghĩa quá rõ ràng.

"Không, không đúng, vì sao lúc đó Đường Thấm Nhi lại tới nhà họ Dương?" Bà cụ Dương vẫn không tin, Đường Thấm Nhi là cô cả nhà họ Đường, sao lúc đó cô có thể xuất hiện ở nhà họ Dương? Sao lại cùng với Dương Tầm Chiêu...

"Hả? Là cháu gọi điện thoại cho cô ấy." Dương Tầm Chiêu hơi nhíu mày, dáng vẻ vẫn nhẹ nhàng như mây trôi.

Bà cụ Dương thở ra một hơi: "Cháu? Vì sao cháu gọi cho Đường Thấm Nhi?"

"Cháu trúng thuốc như thế? Không phải cần người phụ nữ sao? Cho nên cháu gọi cho Đường Thấm Nhi." Cậu ba Dương nói lời này giống như đương nhiên, cậu ba Dương nói tình hình thực tế, không hề nói dối.

Nhưng người khác lại không hiểu, cậu ba Dương cũng không muốn cho bọn họ hiểu.

"Mấy người cho cháu uống thuốc gì thì mấy người biết rõ nhất, cho nên tối đó cháu và cô Đường ở bên nhau đã xảy ra chuyện gì thì mấy người cũng biết rõ nhất." Dương Tầm Chiêu nhìn ông cụ Dương và bà cụ Dương ngây người ra lại nói thêm một câu làm cho người ta kinh ngạc đến chết.

Ông cụ Dương và bà cụ Dương lập tức cứng đờ.

Hiện tại trong lòng ông cụ Dương và bà cụ Dương chỉ nghĩ đến một vấn đề, đó là Dương Tầm Chiêu trúng thuốc như vậy, sau đó gọi điện thoại nói Đường Thấm Nhi tới, sau đó Dương Tầm Chiêu chà đạp cô cả nhà họ Đường!!

Hiện tại với tình huống này thì cô cả nhà họ Đường có thể kiện Dương Tầm Chiêu tội cưỡng hiếp?!

"Vì sao lại là Đường Thấm Nhi? Dưới tình huống này, vì sao cháu lại gọi cho Đường Thấm Nhi?" Bà cụ Dương phục hồi tinh thần, lại vội vàng hỏi một câu, trong giọng nói mang theo sự run rẩy.

"Bà hỏi cháu à?" Dương Tầm Chiêu nhìn bà ta một cái, nhíu mày nói: "Bà hỏi cháu thì cháu hỏi ai đây? Dù sao ngày hôm sau cháu tỉnh lại, Đường Thấm Nhi ngủ ở bên cạnh cháu..."

Không có gì có sức thuyết phục hơn lời này của cậu ba Dương, ngày hôm sau tỉnh lại thì người ngủ ở bên cạnh anh!!

Người ngủ ở bên cạnh anh!

Đương nhiên lúc này Dương Tầm Chiêu nói như vậy, bà cụ Dương càng tin tưởng, bởi vì bà cụ Dương biết uống thuốc đó xong thì ý thức không rõ ràng.

Bà cụ Dương nghĩ có thể Dương Tầm Chiêu vô tình gọi cho Đường Thấm Nhi.

"Cháu và Đường Thấm Nhi không thân thiết, trễ như thế Đường Thấm Nhi nhận điện thoại của cháu đã chạy tới đây, không kỳ lạ sao?" Bà cụ Dương cảm thấy chỗ của Đường Thấm Nhi có chút không đúng lắm.

"Chắc mọi người biết Đường Thấm Nhi là chuyên gia tâm lí học phạm tội, người giống như cô ấy thích nhất là lo chuyện bao đồng..." Dương Tầm Chiêu tùy tiện nhún vai.

Không thể không nói cậu ba Dương là con hồ ly gian xảo nhất, câu này của anh chọc trúng tim đen của ông cụ Dương và bà cụ Dương.

Lúc trước ông cụ Dương giả vờ bị thương ở chân để hãm hại Hàn Nhã Thanh, Đường Thấm Nhi là người vạch trần bọn họ.

Cho nên bọn họ cũng hoàn toàn đồng ý với cách nói Đường Thấm Nhi thích lo chuyện bao đồng này, dù sao bọn họ biết rất rõ!

"Đã xảy ra chuyện như vậy, cô Đường vốn muốn kiện cháu." Dương Tầm Chiêu cũng không cho bọn họ có nhiều thời gian suy nghĩ, sau đó lại ném ra một quả bom.

Ông cụ Dương và bà cụ Dương lập tức thay đổi sắc mặt, dưới tình huống này, nếu cô Đường thật sự muốn kiện, sợ là...

Nếu cô gái nhà bình thường thì thôi, nhưng đó là cô cả nhà họ Đường...

Đó là nhà họ Đường!

Dương Tầm Chiêu nhìn phản ứng của bọn họ thì trong lòng âm thầm cười, sau đó tiếp tục nói: "Ngày hôm qua cháu đã nhận lỗi, lại xin lỗi, còn dỗ dành, sau đó an ủi, nói lời ngon tiếng ngọt, cháu nói sẽ chịu trách nhiệm, cháu sẽ cưới cô ấy, cuối cùng cô Đường cũng đồng ý không kiện cháu..."

Dương Tầm Chiêu cố ý tạm dừng một chút, sau đó sắc mặt trầm xuống: "Nhưng cháu không ngờ mấy người đã quyết định hôn sự khác cho cháu, lại còn chuẩn bị tất cả, công bố với bên ngoài."

Ông cụ Dương và bà cụ Dương cứng đờ người, không nhịn được run, bọn họ làm như vậy là vì không biết người phụ nữ tối hôm đó là Đường Thấm Nhi.

Nếu bọn họ biết thì chắc chắn không công bố hôn sự với nhà họ Cổ.

"Chắc mọi người biết nhà họ Đường yêu thương cô cả vừa nhận lại này thế nào, coi trọng ra sao, hiện tại nhà họ Đường cưng cô Đường như cưng trứng, hứng như hứng hoa, nếu cháu bội tình bạc nghĩa với cô Đường..." Dương Tầm Chiêu muốn kết quả như thế, hiện tại anh rất hài lòng, nhưng có mấy phải vẫn phải nói: "Ừm, có lẽ mọi người có thể nghĩ được hậu quả thế nào?"

Cậu ba Dương dùng một câu bội tình bạc nghĩa, tính chất vô cùng phức tạp.

Ông cụ Dương và bà cụ Dương lập tức bị dọa đến choáng váng, hai người ngây ngốc đứng trên cầu thang, quên cả phản ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.