Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 766: Cậu ba dương, anh lo dö con gái đi kìa (2)



Xem ra là Nguyễn Tân Tân mới chín tuổi cũng rất hào hứng với chuyện xé xác hồ ly tinh. 

Đám đông: “...” 

Hàn Nhã Thanh đảo mắt, giáo dục như thế này, đây là lần đầu tiên mà cô nhìn thấy đó, thật là được mở rộng tầm mắt. 

Chẳng lẽ là sự trưởng thành của đứa nhỏ này cũng phải giống với mẹ của nó, ngày nào cũng phải đi đánh hồ ly tinh? 

Cũng may là bé cưng Vũ Kỳ nhà cô đã lễ phép từ nhỏ, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, cô không cần phải quan tâm quá. 

Lúc này Dương Tầm Chiêu đã đi đến bên cạnh Hàn Nhã Thanh, khoảng cách giữa hai người gần như không có kẻ hở, phần thân mật đó cũng đã đủ để chứng minh tất cả. 

Lúc này Đường Vũ Kỳ đúng lúc đứng trước mặt của hai người bọn họ, hình tượng như thế này cảm thấy rất đẹp mắt. 

Hứa Dinh Dinh nhìn thấy cảnh tượng này hai mắt đều muốn phát sáng, người một nhà này đứng cùng một chỗ vui vẻ hòa thuận phù hợp biết bao nhiêu, thật là đẹp, thật là chói mắt.

“Sao em lại đến đây vậy?” Cậu ba Dương đưa tay ra, rất tự nhiên ôm eo của Hàn Nhã Thanh, mắt nhìn về phía cô, vẻ mặt dịu dàng còn mang theo nụ cười rõ ràng, 

Như thế này so với ánh mắt nhìn Đường Vũ Kỳ càng dịu dàng hơn mấy phân. 

Đám đông: “... 

Đây quả thật là cậu ba Dương mà bọn họ biết đó ư? 

“Muốn mua gì hả, anh đi mua với em.” Sau khi Hàn Nhã Thanh xuất hiện, trong mắt của cậu ba Dương cũng chỉ có một mình Hàn Nhã Thanh. Nhớ đến lý luận một người đàn ông chịu tiêu tiên vì người phụ nữ của cô vừa mới nói lúc nãy, lúc này cậu ba Dương muốn mua mua mua cùng với cô. 

Muốn mua cái gì thì mua cái đó... 

Thư kí Lưu: “...” 

Tổng giám đốc à, anh vẫn còn có một cuộc họp rất quan trọng, một cuộc họp video rất quan trọng đó, thời gian đã sắp đến rồi. 

Còn nữa, đây vốn chính là trung tâm thương mại của tổng giám đốc nhà mình, còn cần phải mua nữa hả, không phải là tổng giám đốc nói thích cái gì thì cứ trực tiếp câm lấy đi à? 

Tổng giám đốc, kỹ năng cua gái của anh vẫn còn kém y như vậy! 

Đám đông: “... 

Đây là hành động gì đây hả, không phải là nói cậu ba Dương thay lòng đổi dạ nhanh mà? 

Thay lòng đổi dạ đã nói đâu? 

Bây giờ tại sao lại đột nhiên điên cuồng ném thức ăn cho chó, đây là muốn để cho mọi người ăn bể bụng luôn hả. 

Cái miệng nhỏ của Đường Vũ Kỳ hơi hếch, sau khi mẹ xuất hiện rồi thì ba không thèm nhìn cô bé nữa, thật là đau lòng, thật là khó chịu. 

Tại sao ba lại có thể như vậy chứ! 

Cô bé biết là ba yêu mẹ, nhưng mà ít nhất ba cũng phải liếc nhìn cô bé một cái, ít nhất cũng đừng có hoàn toàn quên mất sự tôn tại của cô bé. 

Thật ra thì cậu ba Dương vẫn luôn để ý đến bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, anh thật sự rất thích bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, nhưng mà có thích cũng vô dụng thôi. 

Không phải là của anh, không phải là người phụ nữ của anh sinh ra, cho nên có một vài suy nghĩ anh nhất định phải bỏ đi. 

Anh nghĩ đến chuyện Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, anh sợ là hành động của anh sẽ làm cho Hàn Nhã Thanh đau lòng, cho nên anh cố gắng phân rõ giới hạn với bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ. 

“Ba ơi, ba không để ý đến con nữa hả?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, lúc này cô bé rất tủi thân, rất muốn khóc. Ba dứt khoát không thèm để ý đến nó, nó thật sự rất đau lòng. 

Chẳng lẽ là ba không thèm quan tâm đến tâm hồn non nớt yếu ớt của mình? 

Đúng vậy đó, tâm hồn của cô bé rất là yếu đuối! 

Cậu ba Dương giật mình, hiển nhiên không nghĩ đến lúc này bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lại đột nhiên gọi anh là ba, kể từ sau khi mẹ của cô bé xuất hiện cô bé không tiếp tục gọi anh là ba nữa. 

Cậu ba Dương cho rằng bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đã biết mình nhận lầm người, biết anh không phải là ba của cô bé, không ngờ đến lúc này bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lại gọi mình là ba ở trước mặt của Hàn Nhã Thanh. 

Phản ứng đầu tiên của cậu ba Dương là muốn nói rõ ràng với Đường Vũ Kỳ, nhưng mà đối diện với cặp mắt mang đây chờ mong và mang theo hờn tủi rõ ràng của Đường Vũ Kỳ, anh đột nhiên cảm thấy có mấy lời căn bản của không nói nên lời.

Hàn Nhã Thanh: “...” 

Bé Vũ Kỳ, con đây là đang muốn làm cái gì đây hả? 

Hàn Nhã Thanh nhìn Đường Vũ Kỳ mà không nói gì, lúc nãy cô vừa mới nhìn thấy Đường Minh Hạo rồi, cho nên cô biết tất cả những chuyện này chắc chắn là do Đường Minh Hạo đã sắp xếp, chỉ là cô không biết rốt cuộc kế hoạch của Đường Minh Hạo là cái gì. 

Cho nên lúc này cô không nói cái gì hết, cô cũng chỉ nhìn Đường Vũ Kỳ. 

“Nhã Thanh, em đừng hiểu lầm, đứa nhỏ này cũng không phải là của anh đâu.” Cậu ba Dương nhìn Hàn Nhã Thanh vẫn cứ luôn nhìn Đường Vũ Kỳ, sợ là Hàn Nhã Thanh thật sự sẽ hiểu lâm, anh đi đến gần giải thích với Hàn Nhã Thanh một câu. 

Mẹ của đứa nhỏ này đã đến rồi, anh còn không quen với mẹ của cô bé, cho nên cô bé này chắc chắn không phải là con của anh. 

Mặc dù là anh rất thích bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, nhưng mà anh cũng không thể để cho người phụ nữ của mình hiểu lâm. 

Đường Vũ Kỳ nghe thấy lời giải thích của cậu ba Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống, rất tức tối trừng mắt nhìn Dương Tâm Chiêu. 

Tâm hồn bằng pha lê của cô bé nát rồi, hoàn toàn nát rồi!

Ba thật là quá đáng! 

Hừ, bé quyết định rồi, bé không để ý đến ba nữa. 

Cậu ba Dương đối diện với ánh mắt tức giận của Đường Vũ Kỳ, anh sờ lên mũi theo bản năng. 

Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cứ nhìn anh như vậy, anh cảm thấy giống như là mình đã làm ra một chuyện tội ác tày trời. 

Nhưng anh rõ ràng không có.

Hàn Nhã Thanh cũng nhanh chóng di chuyển tâm mắt nhìn về phía cậu ba Dương, hai mắt của Hàn Nhã Thanh hơi nheo lại, anh nói cái gì vậy chứ? Anh nói Đường Vũ Kỳ không phải là con gái của anh?

Anh có dám nói một lần nữa không? 

Không phải là anh, xin hỏi là của ai? 

Khóe môi của Hứa Dinh Dinh hung hăng kéo ra, cô hơi muốn cười, nhưng mà cô vẫn nhịn lại được. 

Cậu ba Dương, anh làm như vậy là chết rồi, ngay cả ông trời cũng không cứu được anh đâu, thật đó!

“Nhã Thanh, đó là mẹ của đứa bé, em để cô ta nói cho em biết đi.” Cậu ba Dương chỉ và Hứa Dinh Dinh, lúc này cậu ba Dương thật sự lâm vào tình thế khó xử, một bên là Đường Vũ Kỳ đang tức giận. 

Một bên là Hàn Nhã Thanh cũng đang tức giận. 

Đúng vậy, lúc này anh nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đang thật sự tức giận, thật sự hiểu lầm anh rồi! 

Cậu ba Dương đã từng nghĩ đến Đường Vũ Kỳ là con của Hàn Nhã Thanh, nhưng mà sau khi Hàn Nhã Thanh xuất hiện Đường Vũ Kỳ không hê có một chút phản ứng gì, dựa vào phản ứng của Đường Vũ Kỳ mà xem, cô bé căn bản cũng không quen biết với Hàn Nhã Thanh. 

Phản ứng của một đứa nhỏ năm tuổi là chân thật nhất, không có khả năng có thể giấu diếm. 

Cậu ba Dương cho rằng Hứa Dinh Dinh ở trước mặt của anh chắc chắn sẽ không dám ăn nói lung tung, đương nhiên cậu ba Dương vẫn nhìn về phía của Hứa Dinh Dinh, trong ánh mắt của cậu ba Dương rõ ràng mang theo cảnh cáo, cảnh cáo Hứa Dinh Dinh không được nói linh tinh. 

Hứa Dinh Dinh nghe thấy lời nói của cậu ba Dương, ánh mắt của cô lóe lên, nín cười nhìn về phía cậu ba Dương, cố ý nói: “Cậu ba Dương, con bé chính là con gái của anh mà, anh vốn dĩ chính là ba của bé cưng. Sao vậy, anh còn muốn không nhận nợ nữa hả? Anh như thế này sẽ làm cho bé cưng rất đau lòng đó.” 

Lúc này Hứa Dinh Dinh quả thật chính là xem náo nhiệt mà còn chê chuyện chưa đủ lớn. 

Đúng vậy, là do cô cố ý đó, Dương Tâm Chiêu vậy mà lại trừng mắt nhìn cô, uy hiếp cô, nếu như là bình thường thì cô chắc chắn sẽ sợ cậu ba Dương, nhưng mà bây giờ cô đã có thượng phương bảo kiếm hộ thân rồi, hơn nữa còn có hai cái, cô sợ cái gì chứ! 

Lúc này lời nói này của Hứa Dinh Dinh cực kì dễ làm cho người ta hiểu lầm, tất cả mọi người nghe thấy nói như vậy thì phản ứng đầu tiên đó chính là cho rằng Hứa Dinh Dinh có ý là con gái của cô chính là của cậu ba Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.