Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 813: Bí mật hai mươi lăm năm trước (1)



“Kết quả, có lẽ thật sự giống như em đoán, có lẽ thật sự là người của Quỷ Vực Chi Thành muốn đối phó chúng ta.” Lúc cô nhắc tới chuyện này, sắc mặt khẽ trầm xuống, con ngươi thêm chút trầm trọng.

“Ừa.” Anh thấp giọng đáp một tiếng, biểu thị anh đã nghe rồi, nhưng ngoại trừ điều này thì không còn phản ứng gì khác, động tác hôn cô không ngừng, động tác sờ nắn làn da cô cũng không đình chỉ.

Động tác của anh thậm chí còn không khựng lại.

“Dương Tầm Chiêu, anh nghe thấy lời em vừa nói sao?” Cô sững sốt, chuyện cô vừa nói nghiêm trọng như vậy, sao anh không có chút phản ứng nào, còn có thể tiếp tục...

“Dương Tầm Chiêu, anh có thể nghiêm túc chút không?” Cô rất rõ ràng, liên quan tới Quỷ Vực Chi Thành thì chuyện mà anh biết tuyệt đối sẽ không ít hơn Mộ Dung Tri, cho nên anh hẳn càng rõ ràng chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng.

Anh cuối cùng dừng động tác, ngẩng đầu nhìn cô, sau đó chậm rãi nói từng chữ: “Anh rất nghiêm túc, là em không đủ tập trung.”

Lúc cậu ba Dương nói lời này, giọng điệu còn có chút chỉ trích.

Cô sững sốt, bỗng hiểu rõ ý anh, nhất thời tức giận không biết nên nói gì.

“Đi, chúng ta vào trong tiếp tục.” Một khắc sau, cậu ba Dương bỗng ôm cô lên, vào phòng nghỉ phía trong.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh đè xuống, sau đó...

Tổng bộ Quỷ Vực Chi Thành.

Trong biệt thự cổ điển, một người đàn ông ngồi trước giá vẽ, nghiêm túc vẽ chân dung.

Ông vẽ rất nghiêm túc, rất tập trung, tập trung giống như vạn vật trên thế gian đều không thể ảnh hưởng tới ông.Trong mắt ông chỉ có tranh của mình.

Quản gia cung kính đứng cạnh người đàn ông, nhìn bức tranh dưới ngòi bút của ông dần dần thành hình.

Quản gia nhìn chân dung thành hình, thầm thở dài.

Lại là thế này!!

Hai mươi lăm năm rồi, hai mươi lăm năm nay, thành chủ không ngừng vẽ những bức chân dung như vậy, chân dung một người phụ nữ.

Trong các bức chân dung khác nhau, người phụ nữ có những tư thế khác nhau, góc độ khác nhau, tư thái của người phụ nữ trong tranh đều duyên dáng như vậy, dịu dàng như vậy, lại mang theo vài phần thanh lệ thoát tục.

Mỗi bức đều sinh động như thật.

Nhưng đều không nhìn rõ dáng vẻ của người phụ nữ...

Hai mươi lăm năm nay, người đàn ông vẽ vô số các bức chân dung, bức nào cũng không nhìn rõ mặt người phụ nữ.

Quản gia nhìn bức chân dung dần thành hình, ánh mắt có chút chua xót, bức chân dung lần này vẫn không nhìn rõ mặt người phụ nữ.

Hai mươi lăm năm nay, thành chủ đều không quản chuyện Quỷ Vực Chi Thành, tất cả tâm tư của người đều ở trên người người phụ nữ trong bức họa.

Nhưng người phụ nữ đó đều không nhìn rõ mặt.

Trong tranh không nhìn rõ mặt người phụ nữ là vì thành chủ không biết cô ấy dáng vẻ thế nào.

Quản gia là người duy nhất biết chuyện năm đó, vì năm đó là ông ta cứu ông về, nhưng ông ta lúc đó chưa từng gặp người phụ nữ đó.

“Thành chủ, người cũng đã lâu không để ý chuyện trong thành rồi, nghe nói tình hình bên dưới ngày càng loạn.” Quản gia thấy bức tranh đã sắp vẽ xong, thầm thở ra một hơi, cẩn thận nhắc tới chuyện trong thành.

Ông ta hy vọng thành chủ có thể vực dậy tinh thần, lại lần nữa quản lý chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, không chỉ là vì nó, càng là vì bản thân thành chủ.

Mấy năm nay, thành chủ không để ý chuyện bên ngoài, ông đã nhiều năm không ra khỏi thành rồi, thậm chí còn không rời khỏi tòa lâu đài này.

Thành chủ nhốt chính mình trong lâu đài như vậy, chuyện làm hàng ngày chính là vẽ chân dung.

Quản gia lo lắng nếu còn tiếp tục như vậy thì thành chủ sẽ...

Người đàn ông như không nghe thấy lời quản gia, vẫn chăm chú vẽ tranh của mình, giống như toàn bộ thân thể, toàn bộ trái tim, toàn bộ linh hồn đều hoàn toàn chìm đắm trong bức chân dung.

Quản gia thấy dáng vẻ này của ông thì sắc mặt khẽ thay đổi, ánh mắt càng thêm vài phần lo lắng, ông ta sợ nhất là nhìn thấy dáng vẻ này của thành chủ.

Thành chủ như vậy giống như không có gì vương vấn, giống như lúc nào cũng có thể rời đi...

“Thành chủ, gần đây rất nhiều việc làm ăn của Quỷ Vực Chi Thành đều xảy ra vấn đề, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.” Quản gia không muốn để ông tiếp tục chìm đắm như vậy nữa, ông ta nghĩ cố gắng tìm chuyện để ông làm cũng tốt.

“Để Thành đi xử lý đi.” Người đàn ông cuối cùng trả lời một câu, nhưng mặt lại không chút thay đổi cảm xúc nào, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm bức tranh, chính xác hơn là nhìn vào người trong bức chân dung.

Trong bức chân dung, ngoại trừ không nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ thì những thứ khác đều rất sinh động, tư thái đó, mái tóc dài buông xõa đó, bộ quần áo mỹ lệ đó, đều xinh đẹp như vậy.

Bộ ngực căng tràn, bờ eo mảnh khảnh, đôi chân thon dài, đều rất vừa vặn, mỗi một bức đều rất chuẩn xác, chưa từng sai lệch.

Ông ngắm bức chân dung, ngắm mãi liền xuất thần, suy nghĩ của ông dần phiêu đãng, hoàn toàn chìm vào hồi ức của mình, ánh mắt ông ngày càng hoang mang, ngày càng mơ màng.

Ông như vậy có cảm giác xa xôi hoàn toàn cách biệt thế gian, giống như vạn vật trên đời đều không thể tiến vào thế giới của ông!

Mà ông cũng không nhìn thấy chúng.

“Thành chủ, tình huống lần này Thành xử lý không tốt.” Quản gia thấy dáng vẻ của ông thì đáy lòng khẽ run rẩy, thầm thở dài, bỗng cất cao giọng.

Ông ta biết, lúc thành chủ vẽ chân dung thì điều không mong muốn nhất là bị quấy rầy, nhưng ông ta bây giờ lại không thể không quấy rầy.

Nhưng cho dù quản gia nâng cao âm lượng, người đàn ông vẫn không chút phản ứng, vẫn chìm vào thế giới của mình, không thể hồi thần.

“Thành chủ, thành chủ...” Quản gia càng cất cao giọng, liên tục gọi vài tiếng.

Người đàn ông cuối cùng đã có phản ứng, ông khẽ cau mày, sau đó ngước mắt nhìn quản gia, ánh mắt đó rất nhạt, nhạt tới mức không có chút cảm xúc nào, nhạt đến thoát ly khỏi hồng trần.

“Thành chủ, chuyện lần này rất nghiêm trọng, Thành không giải quyết được.” Quản gia thấy ông cuối cùng đã có phản ứng liền lặp lại lời vừa rồi.

Ông ta bây giờ chỉ mong có chuyện gì có thể hấp dẫn sự chú ý của thành chủ, để ông đừng chỉ chìm đắm vào bức chân dung.

Cho nên, ông ta nói chuyện rất nghiêm trọng.

“Không giải quyết được thì đừng giải quyết nữa.” Con ngươi người đàn ông khẽ chớp, bờ môi mỏng gợi cảm khẽ nhúc nhích, lời nói tự nhiên thốt ra.

Quản gia: “...”

Không giải quyết được thì đừng giải quyết?

Thành chủ, ông không cảm thấy câu này của mình quá tùy ý sao?!

Hơn nữa, đây không phải kết quả ông ta muốn!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.