Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 815: Bí mật hai mươi lăm năm trước (3)



Thành chủ đã điên rồi, đã điên từ lâu rồi!

Nếu như lần đó không gặp được người phụ nữ đó thì thành chủ sẽ không trở nên như thế này.

Nếu như không gặp người phụ nữ đó thì thành chủ chắc chắn sẽ lấy những người phụ nữ khác, lúc này thành chủ chắc chắn đã con đàn cháu đống, tuyệt đối sẽ không cô độc giống như bây giờ.

Đã từng có lúc ông ta muốn thành chủ nhận con trai nuôi hoặc là con gái nuôi, ông ta cho rằng chuyện đó đối với thành chủ mà nói ít nhất sẽ là một loại niềm vui. Hơn nữa gia nghiệp của quỷ vực chi thành lớn như vậy, tương lai cũng cần có người thừa kế.

Nhưng mà Trương Minh Hoàng lại có suy nghĩ khác, nếu như ông trời đã quyết tâm muốn để ông ta cô độc cả đời này không có con cái, ông ta có đấu lại trời không?

Trước kia ông ta chưa từng chấp nhận số phận, nhưng mà bây giờ ông ta đã chấp nhận rồi, bởi vì cuối cùng ông ta cũng không thể đấu nổi lại ông trời, bị bại bởi ông trời.

Hơn nữa có nhận con trai nuôi con gái nuôi cuối cùng cũng không phải là con ruột của ông ta, có ý nghĩa gì nữa?

Trương Minh Hoàng không nói thêm gì mà lại cầm cây bút vẽ lên một lần nữa, sau đó lại tiếp tục tô lên bức chân dung.

Quản gia cũng không nói gì nữa, quay người muốn đi khỏi, muốn đi sắp xếp đồ đạc.

“Thành chủ, lần này chúng ta vẫn trực tiếp đi đến thành phố A trước?” Quản gia bước được hai bước lại quay trở về hỏi một câu.

Đã năm năm rồi thành chủ không bước ra bên ngoài, lần này có còn giống như trước nữa không, đến thành phố A trước?

Trước kia lần nào thành chủ cũng sẽ đến thành phố A, không phát hiện được gì ở thành phố A thì sau đó lại đi đến những nơi khác của nước Z để tìm kiếm.

Đương nhiên mỗi một lần thành chủ đều là xuất hành bí mật, mỗi lần chỉ có mình ông ta đi cùng với thành chủ, những người khác đều không biết, ngay cả người của quỷ vực chi thành cũng không biết.

Ngay cả Thành cũng chỉ biết thành chủ ra khỏi cửa, nhưng mà cũng không biết thành chủ đi làm cái gì.

Tay của Trương Minh Hoàng dừng lại, suy nghĩ, sau đó chậm rãi nhẹ gật đầu: " Đúng vậy, đến thành phố A trước đi.”

Năm đó ông ta gặp được bà ở thành phố A, cho nên lần nào cũng nhất định phải đến thành phố A trước.

“Được, tôi biết rồi, tôi lập tức đi đặt vé máy bay ngay.” Quản gia gật đầu đáp lại, bởi vì lần nào thành chủ cũng sẽ xuất hành bí mật vô cùng kín đáo.

Cho nên lần nào bọn họ cũng đặt máy bay.

Cũng sẽ không sử dụng máy bay tư nhân của quỷ vực chi thành.

Cũng bởi vì hoàn toàn không biết gì cả về người phụ nữ đó, cũng không có cách nào để người phía dưới của quỷ vực chi thành tìm kiếm giúp, cho nên mỗi lần thành chủ ra khỏi cửa thì sẽ đặc biệt sắp xếp mấy người đi đến đó, cũng sẽ không làm kinh động những người khác.

Thật ra thì quản gia biết cái này giống như là mò kim đáy biển, hi vọng rất xa vời, trôi qua nhiều năm như vậy rồi hi vọng càng mong manh hơn.

Năm đó thành chủ bị thương rất nặng, lúc ông ta phát hiện ra thành chủ thì thành chủ đã máu me khắp người, cả người đều là những vết thương loang lổ.

Sau khi ông ta mang thành chủ về, thành chủ hôn mê hơn nửa năm mới tỉnh lại.

Một lần đó thành chủ bị người anh em mình tin tưởng nhất phản bội, người đó muốn đưa thành chủ vào trong cửa chết, nếu như lúc đó ông ta chậm một bước thì chỉ sợ là thành chủ sẽ thật sự mất mạng.

Lúc thành chủ tỉnh lại vết thương trên người vẫn còn chưa phục hồi tốt, thành chủ liền vội vàng trở về thành phố A, nhưng mà lúc đó thời gian đã trôi qua một năm rồi.

Thời gian trôi qua một năm, có rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.

Bởi vì lúc người đó làm thành chủ bị thương đã hủy hoại đi rất nhiều nơi, bao gồm cả nơi mà lúc trước thành chủ và cô gái đó gặp nhau.

Cho nên ngay cả một chút manh mối thành chủ cũng không tìm được, mà lúc đó vết thương trên người của thành chủ vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên hành động rất không tiện.

Nếu như không phải chậm trễ một năm trời, chắc có lẽ là thành chủ đã tìm được cô gái đó.

Nếu như năm đó tìm được cô gái đó, nhiều năm như vậy, thành chủ cũng sẽ không...

Thành phố A, nhà họ Đường.

“Cũng không biết hiện tại thằng Lăng nhà chúng ta như thế nào nữa?” Bà cụ Đường ngồi trên ghế sofa, cảm xúc rõ ràng có chút sa sút, nhẹ giọng than thở.

“Đường Lăng đã rời khỏi cục cảnh sát rồi, thằng bé đang điều tra chuyện đó, Nhã Thanh và Tầm Chiêu cũng vẫn luôn điều tra giúp, tôi tin là sẽ có kết quả rất nhanh thôi.” Ông cụ Đường nhẹ giọng an ủi bà.

“Ông nói nghe nhẹ nhõm quá ha, nếu như mà không thể tìm được người đó thì sao? Tìm không được người đó thì không thể làm chứng cho thằng Lăng nhà chúng ta được, vậy thì không thể chứng minh được sự trong sạch của Lăng nhà chúng ta.” Bà cụ Đường cũng không lạc quan như vậy, trên mặt của bà đều là nỗi lo lắng.

“Mẹ, nhất định sẽ tìm được người đó mà, mẹ đừng quá lo lắng.” Mặc dù là Phạm My cũng rất lo lắng nhưng mà vẫn khuyên bà cụ Đường.

“Tôi nghe Nhã Thanh nói là hình như đã có mục tiêu.” Ông cụ Đường vội vàng bổ sung thêm một câu.

“Thật hả? Đã có mục tiêu rồi à? Là ai vậy? Là con gái nhà ai? Cô gái kia ở đâu?” Bà cụ Đường nghe thấy lời nói này của ông cụ Đường thì hai mắt sáng lên, tinh thần lập tức sáng sủa hơn rất nhiều.

Lúc này bà cụ Đường lại quan tâm con gái nhà người ta còn hơn là quan tâm Đường Lăng.

“Cũng chưa xác định được nữa, chờ đến lúc xác định thì biết ngay thôi, đến lúc đó chắc chắn chúng ta có thể nhìn thấy người rồi.” Ông cụ Đường nhìn thấy dáng vẻ của bà cụ Đường, khóe môi hơi cong lên.

Đương nhiên là ông cụ Đường hiểu tâm tư của bà cụ Đường.

“Đúng đúng, ông nói rất đúng, đến lúc đó nhất định có thể nhìn thấy được cô gái kia, mặc dù lúc đó Đường Lăng bị người ta bỏ thuốc, nhưng mà người ta cũng là một cô gái tốt, bị nó hủy hoại sự trong sạch, Đường Lăng nhất định phải phụ trách chuyện này.” Trên mặt của bà cụ Đường rõ ràng có nhiều hơn mấy phần hưng phấn, mặc dù nói là phụ trách nhưng mà dáng vẻ hưng phấn của bà rõ ràng là hận không thể bắt con gái nhà người ta trở về.

“Đúng vậy đúng vậy, nhất định phải phụ trách, tìm được cô gái kia liền để Đường Lăng cưới con bé trở về.” Hai mắt của Phạm My cũng sáng lên, liên tục phụ họa ý của bà cụ Đường.

“Đều đã ba mươi mốt tuổi rồi, ngay cả một người bạn gái cũng không có, vất vả lắm mới có thể có một cô gái tốt như vậy có thể không cưới về được à?”

“Ha ha ha, xem ra chẳng mấy chốc nhà chúng ta sẽ có đám cưới thôi, Đường Lăng rất nhanh sẽ có thể cưới vợ rồi.” Lúc bà cụ Đường nghĩ đến chuyện này trong lòng rất vui, cho nên nhịn không được mà trực tiếp nở nụ cười.

“Bà cố ơi, vậy nếu như là đàn ông thì sao ạ, vậy cũng sẽ cho cậu cưới về ạ?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đang ngồi trong phòng khách chơi đồ chơi nhìn về phía bà cụ Đường đột nhiên lại hỏi một câu.

“Hả? Cái gì chứ? Vũ Kỳ, cháu nói cái gì vậy?” Bà cụ Đường sửng sốt hoàn toàn, nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Đường Vũ Kỳ.

“Có, có ý gì? Vũ Kỳ, lời nói này của cháu là có ý gì vậy?” Phạm My nghe rõ ràng hơn một chút, trong nháy mắt sắc mặt của bà cũng thay đổi, trong lúc nhất thời nói chuyện cũng trở nên cà lăm,

Cái gì mà đàn ông, sao lại là đàn ông?

“Bà nội, bà cố, lúc trước mẹ gọi video với người ta thì cháu có nghe người ta nói là người ở trong phòng của cậu vào đêm hôm đó có thể là một người đàn ông.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, sau đó rất nghiêm túc mà giải thích.

“Đàn ông hả? Sao lại là một người đàn ông được?” Lần này bà cụ Đường cũng coi như là nghe rõ rồi, biểu cảm trên mặt cũng rõ ràng đã thay đổi.

“Vũ Kỳ, cháu đừng có nói lung tung, chắc là cháu đã nghe lầm rồi đó.” Lúc này sắc mặt của Phạm My đã trở nên rất khó coi, nếu như là một cô gái thì bọn họ vô cùng vui, nhưng nếu như là đàn ông, vậy thì... Vậy thì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.