“Đã như vậy rồi thì thôi bỏ đi.” Nhưng mà Đường Lăng cũng không tiếp tục kiên trì nữa, từ lúc bắt đầu anh cũng không phải là thật sự muốn bơi lội. Nghĩ đến Lâm Bối đi hồ bơi muốn mặc quần áo bơi lội, lúc này Đường Lăng cũng không muốn đi bơi chút nào.
Vốn dĩ từ lúc bắt đầu anh là vì thăm dò Lâm Bối.
Lần dò này, Đường Lăng vô cùng hài lòng.
Lâm Bối nghe thấy lời nói của Đường Lăng thì có chút sửng sốt, cô cho rằng Đường Lăng nhất định sẽ kiên trì đi bơi lội, cô cho rằng lần này Đường Lăng sẽ trực tiếp ép cô không còn chỗ để tránh.
Không ngờ đến Đường Lăng lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Anh đột nhiên bộc phát lương tâm hả?
Lâm Bối nhìn Đường Lăng, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình có chút buồn cười.
Đường Lăng có thứ gọi là lương tâm à?
Cảm thấy là loại vật như lương tâm Đường Lăng chắc chắn là không có, cho nên Đường Lăng chắc chắn sẽ không có lương tâm trỗi dậy, chắc chắn là anh còn có mục đích gì khác.
Đường Lăng thực sự bỏ đi chủ ý bơi lội, nhưng mà giống như suy đoán của Lâm Bối, Đường Lăng quả thật còn có ý định khác.
Buổi tối, Đường Lăng cố ý gọi điện thoại kêu Viên Quân Doanh tới, nhiệm vụ ngoại giao với hai vị vương tử xem như ngày hôm nay đã hoàn thành hết toàn bộ, Viên Quân Doanh đến đây ăn một bữa cơm cũng rất là bình thường.
“Đường Lăng, anh có ý gì hả? Muốn tôi cạn ly với tiểu vương tử? Tại sao anh lại không tự mình uống với cậu ta đi, dựa vào cái gì mà muốn tôi phải uống với tiểu vương tử đó hả. Anh cũng biết tửu lượng của tiểu vương tử đó rồi đó, ngày đầu tiên đến đây cậu ta đã uống nhiều như vậy, nhưng mà cuối cùng cậu ta cũng không có say, tại sao tôi phải so rượu với cậu ta chứ, không phải là tôi tìm tai vạ hả?” Viên Quân Doanh nghe thấy Đường Lăng kêu anh ta uống rượu với tiểu vương tử, trực tiếp ngơ người.
Tình huống như thế nào đây?
Tại sao anh ta phải so rượu với tiểu vương tử nhà người ta?
“Hơn nữa anh còn muốn tôi uống bia với cậu ta, anh biết rất rõ là tôi không thích uống bia mà.” Viên Quân Doanh thật sự không biết là Đường Lăng muốn làm cái gì.
“Nhưng mà uống bia thì sẽ đi tiểu nhiều.” Khóe môi của Đường Lăng hơi cong lên, đột nhiên nở nụ cười khẽ, chỉ là nụ cười lúc này của anh làm cho lòng người hơi run rẩy, trông có vẻ như là đang có chủ ý xấu xa.
“Có ý gì? Lời nói này của anh là có ý gì hả?” Viên Quân Doanh càng ngơ ngác hơn, hôm nay anh ta đi ra ngoài quên mang theo não hả, tại sao anh ta lại nghe không hiểu ý của Đường Lăng?
So rượu cùng với nước tiểu có liên quan gì với nhau?
Chẳng lẽ so rượu là vì để đi tiểu?
“Anh giúp tôi chuyện này đi, tôi thiếu anh một ân tình.” Đường Lăng cũng không tiếp tục giải thích nữa, anh cũng không thể nào giải thích thêm về chuyện này.
Viên Quân Doanh nghe thấy lời nói của anh thì hai mắt nhanh chóng sáng lên: " Thiếu tôi một món nợ hả? Có phải là tôi kêu anh làm cái gì thì anh cũng sẽ đồng ý không?”
“Anh muốn làm cái gì?” Đường Lăng nghe thấy lời nói của anh ta thì lập tức cảnh giác mấy phần, nghe lời này cũng không giống như là có ý gì tốt.
Viên Quân Doanh nhìn anh, cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói: " Tôi muốn anh hẹn Nhã Thanh giúp cho tôi.”
Lần trước anh ta hẹn Đường Thấm Nhi nhưng mà đã bị Dương Tầm Chiêu làm hỏng, bây giờ anh ta đã biết Đường Thấm Nhi chính là Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh chính là Đường Thấm Nhi.
Nhưng mà dù anh ta đã biết Đường Thấm Nhi chính là Hàn Nhã Thanh, đã biết mối quan hệ của Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh, anh ta vẫn không muốn từ bỏ.
Đường Lăng nhìn anh ta, trong nháy mắt hai mắt trợn trắng: " Anh vẫn còn chưa hết hi vọng với Nhã Thanh nữa hả?”
“Anh có muốn tìm cái chết thì cũng đừng có kéo tôi theo.” Đường Lăng quét mắt nhìn Viên Quân Doanh, ý từ chối rõ ràng hơn cái gì hết.
Dương Tầm Chiêu là cái tên ghen chúa, anh lại giúp đỡ Viên Quân Doanh hẹn Nhã Thanh ra ngoài, Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ cầm dao đến chém anh.
Anh vẫn còn chưa sống đủ đâu, thật sự không muốn tự mình tìm đường chết.
Hai mắt của Viên Quân Doanh hơi híp lại.
“Quân Doanh, nếu như Nhã Thanh thật sự có ý với anh về vấn đề đó, cho dù là có một chút chuyện nhỏ thì tôi cũng có thể giúp cho anh. Nhưng mà trong lòng của anh cũng biết rất rõ Nhã Thanh không hề có ý với anh về phương diện đó, không có, một chút cũng không có.” Đường Lăng biết là Viên Quân Doanh không cam tâm, từ xưa đến nay đã nhiều năm như vậy rồi Viên Quân Doanh chưa từng rung động với cô gái nào, Nhã Thanh chính là người đầu tiên.
Cho nên Viên Quân Doanh không muốn buông tay dễ dàng, anh có thể hiểu điểm này được.
Nhưng mà Đường Lăng cảm thấy anh nhất định phải nói rõ với Viên Quân Doanh một số việc, nhất định phải để Viên Quân Doanh hiểu.
Nói rõ ra cũng tốt cho Nhã Thanh, cũng là vì tốt cho Viên Quân Doanh, anh không hi vọng là Viên Quân Doanh càng lún sâu hơn.
Chuyện như vậy lún càng sâu thì sẽ càng đau đớn.
Viên Quân Doanh nghe thấy lời nói của Đường Lăng, khóe môi nhẹ nhàng mấp máy: " Tôi không làm thì sao biết không được.”
Hiển nhiên là anh ta vẫn không muốn từ bỏ như cũ, anh ta không muốn bỏ qua như vậy, khó lắm mới gặp được một cô gái làm cho anh ta rung động, cứ bỏ qua như vậy anh ta chắc chắn sẽ thấy hối hận.
“Quân Doanh, nếu như đổi là một cô gái khác có lẽ là một ngày nào đó sự chân thành cũng sẽ mở được tảng đá, nhưng mà Nhã Thanh sẽ không đâu, mãi mãi cũng sẽ không. Trong lòng của Nhã Thanh cũng chỉ có Dương Tầm Chiêu, cho nên cả đời này em ấy đã nhận định là Dương Tầm Chiêu, trừ phi Dương Tầm Chiêu có lỗi với em ấy, nếu không thì lòng của em ấy chắc chắn sẽ không có thay đổi." Đường Lăng hiểu Hàn Nhã Thanh rất rõ, cho nên trong lòng của Đường Lăng cũng biết rất rõ ràng cho dù Viên Quân Doanh có làm cái gì cũng vô dụng thôi.
Hàn Nhã Thanh sẽ không thay lòng đổi dạ đối với Dương Tầm Chiêu.
“Đương nhiên là Dương Tầm Chiêu cũng không có khả năng thay lòng đổi dạ với Nhã Thanh, cậu ấy sẽ không dám đâu.” Đường Lăng lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu nữa, lời nói của Đường Lăng đã quá rõ ràng.
Hai người Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu đã được chú định, không có khả năng tách rời.
“Phải vậy không?” Khóe môi của Viên Quân Doanh hơi cong lên: " Trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối hết, trên đời này cũng không có cái gì bền bỉ đến nổi không thể phá vỡ được.”
“Quân Doanh, có một chuyện tôi nghĩ là tôi nên nói cho anh biết.” Đường Lăng nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, âm thầm hít vào một hơi, trong lúc nhất thời biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
“Chuyện gì?” Lông mày của Viên Quân Doanh hơi nhướng lên, anh ta cũng không chấp nhận, anh ta cho rằng Đường Lăng cũng chỉ là muốn tiếp tục nói vài lời khuyên anh ta.
“Nhã Thanh có hai đứa con...” Vì để cho Viên Quân Doanh hoàn toàn buông tay, Đường Lăng cũng chỉ có thể nói chuyện này cho anh ta biết.
“Có ý gì?” Biểu cảm xem thường của Viên Quân Doanh lập tức thay đổi, hai mắt của anh ta nhìn thẳng về phía Đường Lăng, trong mắt rõ ràng mang theo vài phần kinh ngạc.
“Nhã Thanh có hai đứa con, là con ruột, ba ruột của hai đứa bé đó là Dương Tầm Chiêu.” Lời nói này của Đường Lăng không thể rõ ràng hơn được nữa.
“Anh vừa mới nói trên đời này không có cái gì bền bỉ không thể phá được, nhưng mà tình thân vĩnh viễn không thể dứt bỏ được.” Đường Lăng nhìn Viên Quân Doanh, giọng điệu nghiêm túc bổ sung thêm một câu.
“Đường Lăng, anh nói thật?” Viên Quân Doanh không tin tưởng, hoặc là nói anh ta không muốn tin, anh ta cảm thấy chuyện này có lẽ không phải là thật.
“Anh cảm thấy là tôi sẽ lấy loại chuyện này ra để đùa giỡn à?” Đường Lăng nhẹ nhàng thở dài một hơi: " Cho nên anh buông tay đi!”
Thân thể của Viên Quân Doanh cứng đờ, khóe môi chậm rãi mím lại, không nói gì thêm nữa.
Đường Lăng cũng không tiếp tục nói chuyện Viên Quân Doanh so rượu thay cho anh, bầu không khí như thế này mà tiếp tục nói những lời nói đó cũng không thích hợp.
Nhưng mà lúc ăn cơm, Viên Quân Doanh tự mình đưa ra đề nghị muốn uống rượu với tiểu vương tử.