Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 833: Có thai rồi, làm sao đây? (3)



“Mở cửa.” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói lạnh đến cực điểm của Đường Lăng liền truyền đến.

“Không mở.” Lâm Bối chưa có ngủ đủ, tính khí không tốt, lửa giận có hơi lớn.

“Được.” Đầu bên kia Đường Lăng vậy mà sảng khoái đáp ứng một tiếng.

Lâm Bối nhíu mày, hở? Anh ta là người dễ nói chuyện như vậy sao?

Quả nhiên, một lúc sau, trong điện thoại lần nữa truyền đến giọng nói của Đường Lăng.

“Tôi bây giờ mở cuộc họp báo, chuyện gì nên nói đều nói rõ ràng.” Giọng của Đường Lăng rất nhẹ, nhưng trong lời nói có ý uy hiếp thì không thể rõ ràng hơn được nữa.

Lâm Bối nghe thấy lời của anh ta, rõ ràng giật mình, anh ta muốn mở họp báo?

Muốn nói ra hết cũng những nên nói ra?

Cái gì là chuyện nên nói?

Lâm Bối biết chuyện Đường Lăng nói chắc chắn không phải chuyện cô muốn nghe.

Lâm Bối đang nghĩ, Đường Lăng đã cúp máy, sau đó ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng, hình như anh thật sự rời khỏi rồi.

Lâm Bối thở phào một hơi, sự âm hiểm của Đường Lăng cô đã từng thấy, Đường Lăng là người chuyện gì cũng làm ra được, lời gì cũng nói ra được.

Nếu như thật sự để Đường Lăng mở họp báo, vậy hậu quả cô không dám tưởng tượng.

Một giây sau, Lâm Bối không kịp suy nghĩ nhiều, mau chóng nhảy xuống giường, lao thẳng ra cửa phòng, nhanh chóng mở cửa phòng ra.

Ngoài cửa phòng, Đường Lăng thật sự đi được vài bước, nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Lăng di chuyển ánh mắt liếc nhìn Lâm Bối, nhưng không có nói gì cả, anh ta tiếp tục đi về phía trước.

“Đường Lăng, anh quay lại.” Lâm Bối thấy anh ta thật sự muốn đi, cô rõ ràng trở nên khẩn trương.

Đường Lăng lúc này mới dừng bước, xoay người, nhìn sang cô, mắt của anh ta hơi nheo lại, cứ nhìn cô như thế, không nói gì.

“Đường Lăng, anh muốn làm cái gì? Chuyện của anh tôi đã giúp anh thanh minh rồi, Cung Vân đã không hãm hại được anh nữa rồi, anh đã trong sạch rồi, anh còn muốn như thế nào?” Lâm Bối lúc này rất tức giận, thật sự rất tức giận, cô đã giúp anh ta xử lý xong tất cả mọi chuyện rồi, anh ta rốt cuộc còn muốn làm cái gì nữa?

Đôi mắt hơi nheo lại của Đường Lăng lóe lên, sau đó mau chóng cất bước, đi đến trước mặt cô, trực tiếp đẩy cô vào trong phòng, sau đó thuận tay đóng cửa phòng lại.

“Muốn phủi sạch quan hệ sao? Không có cửa đâu.” Vào phòng, ánh mắt Đường Lăng nhìn cô rõ ràng nhiều thêm vài phần khí tức nguy hiểm, cũng rõ ràng mang theo vài phần tức giận.

Đường Lăng rất rõ ràng tối hôm đó cô làm như thế chính là vì phủi sạch quan hệ với anh ta.

“Tôi, chúng ta vốn dĩ cũng không có quan hệ gì mà.” Lâm Bối nhìn anh ta, trong lòng có hơi run, nhưng cô vẫn cứng đầu đáp một câu.

“Không có quan hệ?” Nghe thấy lời này của cô, mắt của Đường Lăng càng híp lại, cơ thể đột nhiên ép sát về phía cô, trực tiếp khiến cô lùi lại mấy bước.

“Vốn dĩ không có...” Lâm Bối lúc này có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm tản ra từ trên người anh ta, nhưng cô biết trong chuyện này, cô tuyệt đối không thể thỏa hiệp: “Đường Lăng, anh và tôi đều là người trưởng thành rồi, chẳng qua chỉ ngủ với nhau một đêm, cũng không phải chuyện gì to tác cả.”

“Chẳng qua chỉ ngủ với nhau một đêm?” Đường Lăng nghe thấy lời cô nói, khóe môi hơi nhếch lên: “Ý của cô là chỉ ngủ với nhau một đêm là quá ít...”

Lời nói của anh ta hơi khựng lại, sau đó đột nhiên mỉm cười: “Ừm, tôi cũng cảm thấy quá ít.”

Cho nên, anh ta muốn lấy về, có thể ngủ mỗi tối...

Lâm Bối: “...”

Cô từ khi nào nói ngủ một đêm là quá ít chứ?

“Đường Lăng, anh có thể nói chuyện đàng hoàng được không?” Lâm Bối có hơi bực bội liếc nhìn anh ta.

Nhưng, Lâm Bối không biết động tác bực tức lúc này của cô, trông như một kiểu làm nũng rất dụ người.

Cô lúc này mặc đồ ngủ, bộ đồ rộng, cũng không che được sự no đủ của cô.

Đường Lăng nhìn cô, đáy mắt hơi tối.

“Được, em nghe kỹ đây, tôi sẽ lấy em.” Đường Lăng cảm thấy anh ta bắt buộc phải nói rõ ràng điểm này với cô.

“Đường Lăng, anh bị điên rồi à? Tôi là Tiểu vương tử của nước D, anh lấy tôi?” Lâm Bối sửng sốt, mặt mày khó tin nhìn anh ta, người này bị điên rồi sao?

Còn lấy cô? Lấy em gái anh ý?

“Nhân chuyện này công khai thân phận của em, em yên tâm, có chuyện gì, tôi sẽ thay em xử lý.” Đường Lăng rõ ràng không phải tùy tiện nói chơi, anh ta đã quyết định rồi.

“Không, không thể.” Lâm Bối nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp từ chối: “Tôi không thể công khai thân phận, tôi càng không thể gả cho anh được.”

“Tôi đã ngủ với em, em là người phụ nữ của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm.” Thái độ của Đường Lăng vô cùng kiên định.

“Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, đây chỉ là một sự cố, tôi có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.” Trong lòng Lâm Bối thật sự nghĩ như thế, cho nên lúc này lời này của cô nói rất nhanh.

Đường Lăng nhìn cô, khóe môi mím lại, ánh hơi nheo lại bên trong thấp thoáng vài phần tức giận.

“Em có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì?” Một lúc sau, giọng nói của Đường Lăng mới từ từ thay đổi: “Vậy em có từng nghĩ em có khả năng sẽ có thai, tối hôm đó, chúng ta không có dùng biện pháp an toàn nào cả, tôi nhớ tối hôm đó chúng ta không chỉ một lần, cho nên, tỷ lệ em mang thai sẽ rất cao.”

Nghe thấy lời này của anh ta, trái tim của Lâm Bối run nhẹ, vấn đề này tối hôm qua đã khiến cô mất ngủ một đêm, nhưng bây giờ ở trước mặt Đường Lăng, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

“Sẽ không, xong chuyện tôi đã uống thuốc rồi.” Lâm Bối ngẩng đầu nhìn Đường Lăng, lời này cô nói rất kiên định, một chút cũng không có dáng vẻ chột dạ.

Mắt của Đường Lăng tối sầm lại, khi nhìn cô, thấp thoáng nhiều thêm vài phần ý lạnh, nhưng anh ta sau đó nghĩ đến tình cảnh như thế cô làm như vậy cũng là chuyện bình thường.

“Cho dù như thế, cuộc hôn nhân này cũng nhất định phải làm.” Đường Lăng lúc này kiên định nói rõ từng câu từng chữ không chừa lại bất kỳ cơ hội thương lượng nào, bất luận như thế nào, bắt buộc phải kết hôn.

Lâm Bối: “...”

Người này còn có nói lý không thế?

Nói với anh ta thế nào cũng không thông?

“Đường Lăng, thật ra tôi có người mình thích rồi.” Mắt của Lâm Bối lóe lên, lần nữa ngẩng đầu, nhìn sang Đường Lăng, lúc này thần sắc của cô rất nghiêm túc, nhìn không giống đang nói dối.

Mắt của Đường Lăng lại càng híp lại, sắc mặt cũng vô ý thức tối đi, khả năng bản thân anh ta cũng chưa ý thức được sự thay đổi đột nhiên của cảm xúc vào lúc này.

“Em có người mình thích rồi?” Đường Lăng nói từng chữ từng chữ, ẩn ẩn cảm giác mang theo vài phần ý lạnh và bực tức.

“Phải, tôi có người mình thích rồi.” Lâm Bối nhìn thấy phản ứng của anh ta, cảm thấy cách này được, cho nên càng kiên định trả lời một câu.

“Ai?” Trong mắt Đường Lăng xuất hiện hàn ý thấu xương, chữ ai đó giống như rít từ trong kẽ răng ra.

“Cái này anh không cần biết, tôi cũng sẽ không nói cho anh biết đâu.” Mắt của Lâm Bối lóe lên, đây vốn là lý do cô bịa ra để lừa anh ta, cô đương nhiên sẽ không nói cho anh ta là ai.

Đương nhiên, cô cũng không thể nói cho anh ta biết.

“Nam? Hay nữ?” Khóe môi của Đường Lăng đột nhiên nhếch lên, trong lời nói đó thấp thoáng kèm theo cảm xúc có vài phần khác thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.