Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 87: Giám định huyết thống ba con



Xưng hô đã gọi nhiều năm, sao đột nhiên lại thay đổi chứ?

“Anh nói rằng, mẹ đã kết hôn rồi, bọn con sắp có ba mới, mặc dù ba mới không phải là ba ruột của chúng con mà chỉ là ba kế thôi, nhưng mà anh nói không thể để cho ba mới hiểu lầm được, bởi thế, sau này chúng ta chỉ có ba mới mà thôi, chứ không có ba nuôi gì hết.”

Hàn Nhã Thanh: “..."

Bé Hạo nhà cô nghĩ nhiều quá rồi thì phải?

Có ba mới thì không thể gọi ba nuôi nữa, nếu như đàn anh nghe thấy câu nói này, không biết anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?

Bé Hạo nói là sợ Dương Tâm Chiêu hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì cơ chứ?

Cô và Dương Tầm Chiêu chỉ kết hôn theo hợp đồng mà thôi, quá lắm là năm năm nữa sẽ ly hôn, cô thật lòng cảm thấy không cần phải sợ Dương Tâm Chiêu hiểu lầm cái gì.

Có điều, nếu như Dương Tâm Chiêu thật sự là người đàn ông của năm năm trước? Vậy đó là chuyện khác.

“Mẹ ơi, mình nói đến đây thôi nhé, con với anh phải vào trường rồi ạ?” Giọng nói của Vũ Kỳ lại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Hàn Nhã Thanh.

“Được rồi.” Hàn Nhã Thanh diu dàng trả lời, không cầm lòng được mà mỉm cười.

Rồi điện thoại bị cúp máy.

Hàn Nhã Thanh nhìn điện thoại bị cúp máy, ánh mắt chợt thay đổi, Dương Tâm Chiêu thật sự là người đàn ông hồi năm năm trước sao?

Là anh ấy là?

Hàn Nhã Thanh cảm thấy cô phải điều tra cho rõ chuyện này, chỉ cần điều tra rõ, cô mới quyết định được tiếp theo mình cần phải làm gì.

Đương nhiên rồi, bây giờ cô không thể nào chuyện hồi năm năm trước liên được.

Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, động nhiên nhìn thấy một sợi tóc ngắn trên cây lược, ánh của cô sáng bừng. Cây lược này là của cô, mỗi lần chải đầu xong cô đều phủi sạch, sẽ không để tóc dính lại trên này đâu. Hơn nữa tóc của cô cũng sẽ không ngắn như thế, bởi vậy chắc chắn sợi tóc này là của Dương Tâm Chiêu. Bây giờ, có một cách rất đơn giản, rất trực tiếp, đó chính là cầm sợi tóc của Dương Tầm Chiêu đi làm giám định huyết thống ba con giữa anh và hai đứa nhỏ. Dương Tâm Chiêu có phải là người đàn ông của năm năm trước không? Chỉ cần có kết quả, tất thảy mọi thứ đều

trở nên rõ ràng.

Hàn Nhã Thanh không muốn tiếp tục suy đoán một cách mông lung nữa.

Hàn Nhã Thanh thầm thở ra, chậm rãi chìa tay ra, cầm chiếc lược trước mặt mình lên, nhưng có thể vì căng thẳng, dường như tay của cô hơi run rẩy.

“Sao thế? Chưa nói chuyện điện thoại xong à?” Vào lúc này, ở bên ngoài cánh cửa nhà tắm, giọng nói của Dương Tâm Chiêu chợt vang lên..

Hàn Nhã Thanh sợ hết hồn, suýt chút nữa chiếc lược đã rơi xuống mặt đất.

Rồi sau đó, Dương Tâm Chiêu mở cửa nhà tắm ra.

Bàn tay cầm lược của Hàn Nhã Thanh hơi siết chặt lại, lúc bấy giờ, Dương Tâm Chiêu đứng bên ngoài cửa, nhìn cô chăm chú.

Dương Tầm Chiêu thầm hít sâu một hơi, rồi cầm lược bắt đầu chải tóc của mình.

Gọi điện thoại xong rồi, khi nãy em đi xuống dưới nhà, đến mặt còn chưa kịp rửa, bởi vậy bây giờ phải sửa soạn lại đó mà.” Hàn Nhã Thanh quay đầu sang nhìn anh, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Trong lòng hơi chột dạ, nhưng vẫn không dám để lộ bất cứ cảm xúc gì khác thường trên gương mặt.

Dương Tầm Chiêu im lặng nhìn cô, Hàn Nhã Thanh chải đầu vài lần, rồi đặt nó lên bàn trang điểm.

“Đi thôi, chúng ta xuống ăn cơm đi.” Hiện giờ, rất có thể vì vì ăn trộm nên chột dạ, Dương Tâm Chiêu đứng ở nơi này, cô vẫn luôn cảm thấy hơi lo lắng.

Hàn Nhã Thanh mở cửa phòng, vẫn còn chưa kịp đi xuống cầu thang đã nhìn thấy khói đen bốc ra từ phía nhà bếp,đương nhiên, còn có cả mùi khét nồng nặc nữa.

“Trứng gà của em.” Hà Nhã Thanh kinh ngạc, vốn dĩ cô đang chiên trứng gà, khi nãy chạy lên lâu gấp quá, lại quên không tắt bếp. Hàn Nhã Thanh cuống quýt chạy xuống cầu thang, lao vút vào trong nhà bếp, ở trong chiếc chảo, trứng gà đã đen như than, khóe môi cô giật giật, may mà nồi còn chưa bị lủng, cô vội vàng tắt bếp đi.

Dương Tầm Chiêu nhìn cô, ánh mắt hơi tối đi, khi nấy cô lên lầu vội vàng như vậy à? Đến việc tắt bếp cũng quên ư? Vậy tại sao cô ấy lại sốt ruột như thế?

Theo lý mà nói, có phải ở trong nhà bếp, cô ấy không thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại không, hơn nữa, cho dù cô ấy có nghe thấy cũng không thể nào có mặt trong phòng nhanh như thế.

Lúc ấy, anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô vang lên mới đi ra khỏi nhà tắm, cầm điện thoại của cô lên, vẫn còn chưa kịp nghe máy thì cô ấy đã xuất hiện rồi.

Bởi vậy cô ấy... “Để em chiên lại trái khác, anh đợi chút nhé.” Hàn Nhã Thanh đổ miếng trứng khét đen trong chảo đi, chuẩn bị chiên lại lần nữa.

Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu hơi khang khác, vừa định mở miệng, vừa đúng ngay lúc ấy, đột nhiên điện thoại của anh báo có tin nhắn, âm thanh thông báo của tin nhắn đó là do anh cài.

Bởi thế, nghe thấy âm thanh báo tin nhắn ấy, Phương Tâm Chiêu biết ngay đây tin nhắn này được gửi từ nước M, chắc hẳn cuộc điều tra đã có kết quả rồi.

“Đừng nấu nữa, nếu không thì ra ngoài ăn đi, tôi còn phải lên công ty một chuyến.” Dương Tâm Chiêu không hề mở ra đọc, chỉ nhìn cô chăm chú, ở sâu trong ánh mắt ấy thoáng của vẻ khác thường.

Anh nghĩ, có lẽ là, anh sẽ biết được sự thật nhanh thôi.

“Vậy anh lên công ty đi, em chiên lại cho mình trái khác.” Hàn Nhã Thanh mỉm cười với anh, tỏ vẻ hết sức tâm lý, bây giờ cô lại hy vọng anh đi nhanh cho rồi.

Dương Tầm Chiêu không nói gì nữa, chỉ gật gật đầu, rôi đứng dậy rời đi.

Sau khi Dương Tâm Chiêu rời đi, Hàn Nhã Thanh cũng không lên lầu ngay, mà nấu lại bữa sáng khác cho mình, sau khi ăn xong, cô mới lên phòng.

Hàn Nhã Thanh bước vào phòng, rồi đóng cửa lại, nhanh chóng chạy vào nhà tắm, bây giờ trên cây lược có thêm một cọng tóc dài, có lẽ tóc cô bị rụng lúc chải đầu ban nãy.

Có điều, cọng tóc ngắn kia vẫn còn ở đây.

Hàn Nhã Thanh lấy cọng tóc ngắn ra, thấy cọng tóc này vẫn còn gốc, chắc là có thể làm giám định huyết thống ba con được, Hàn Nhã Thanh cẩn thận cất sợi tóc đi.

Hàn Nhã Thanh không dám đến thẳng bệnh viện ở thành phố A để làm xét nghiệm, thứ nhất là, cô sợ bị Dương Tầm Chiêu phát hiện, thứ hai là, cô càng sợ gây ảnh hưởng xấu đến hai đứa con của mình.

Hàn Nhã Thanh nhớ đến Mộ Dung Tri, cô nhớ là Mộ Dung Tri có một trung tâm giám định ở thành phố A.

Hàn Nhã Thanh tìm số điện thoại của Mộ Dung Tri, gọi cho người ấy một cuộc, điện thoại reo hai tiếng rồi có người bắt máy.

“Em Thanh, nhớ tôi rồi à?” Vừa mới được nối máy, giọng nói bỡn cợt pha lẫn ý cười của người đàn ông ấy đã vang lên.

“Anh ở đâu đấy?” Hàn Nhã Tinh đã quen với giọng điệu này của anh ta rồi.

“Tôi đang ở thành phố A, có phải em Thanh muốn...” Sự đùa bỡn trong giọng nói của anh ta càng rõ ràng hơn.

“Ở trung tâm giám định ở thành phố A à?” Hàn Nhã Thanh không muốn dông dài với anh nữa, bèn cắt ngang lời anh ta.

“Ừ, sao thế? Em Thanh muốn giám định cái gì?” Lân này Mộ Dung Tri không nói đùa nữa, Mộ Dung Tri rất hiểu tính cách của Hàn Nhã Thanh, cô đã nhắc đến trung tâm giám định thì chắc hẳn muốn giám định gì đấy.

Nói giỡn là một chuyện, về việc công, Mộ Dung Tri tuyệt đối sẽ không ẩu tả

“Tôi muốn giám định huyết thống ba con, lát nữa tôi sẽ gửi đồ qua cho anh, anh tự mình giám định giúp tôi nhé.”

Hàn Nhã Thanh nghe thấy anh ta cũng đang ở trung tâm giám định, bèn âm thầm thở phào một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.