“Cục cưng à, con có biết mẹ đi đâu rồi không? Biết địa chỉ không?” Rốt cuộc cậu ba Dương cũng sực tỉnh táo lại, anh hỏi vội.
Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nói một hồi, dường như không hề nói Hàn Nhã Thanh đã đi đâu rồi thì phải?
“Con không biết nữa, vốn dĩ con muốn kêu mẹ dẫn con đi theo, thế nhưng mẹ không chịu, mẹ sợ con làm phiền hai người họ, bởi thế chắc chắn mẹ và bác Đường có rất nhiều chuyện để nói len lén với nhau.” Đường Vũ Kỳ nhớ đến việc Hàn Nhã Thanh không dẫn mình theo, cô bé bĩu môi: “Ba à, người ta đi hẹn hò với bạn trai thì sẽ không dẫn con nít theo đâu.”
Chú Tri từng nói lúc người lớn đi hẹn hò, bọn họ sẽ không dẫn con nít theo, sợ con nít quấy rầy khiến cho bọn họ không tâm sự riêng với nhau được.
Bởi thế, mẹ không dẫn cô bé theo chắc chắn là vì lý do này.
“Ba, mẹ và bác Đường không gặp nhau trong một khoảng thời gian dài rồi, chắc chắn bọn họ có rất nhiều chuyện muốn tâm sự riêng, mẹ sẽ không về nhanh đâu.” Đường Vũ Kỳ nghĩ ngợi một lúc rồi bổ sung thêm.
Cô bé Đường Vũ Kỳ ăn nói đến là hùng hồn, có lý có lẽ, hợp tình hợp lý, bây giờ tâm trạng của cậu ba Dương ở đầu dây bên kia rất phức tạp.
ừm, rất rất phức tạp!
“Cục cưng, ba biết rồi, ba cúp máy trước đây, ba đi tìm mẹ.”
Cậu ba Dương nghĩ công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ chỉ mới năm tuổi mà thôi, con nít sẽ không biết nói dối, hơn nữa công chúa nhỏ nhà anh thông minh hơn người, quan sát kỹ lưỡng, bởi thế, chắc chắn cô bé nói không sai đâu.
Ừm, công chúa nhỏ nhà anh giỏi giang như thế, chắc chắn sẽ không sai đâu.
“Dạ, ba cố lên.” Đường Vũ Kỳ nhanh chóng đồng ý, còn không quên cổ vũ ba của mình.
“Ừm.” Gương mặt cậu ba Dương dịu lại, anh nói khe khẽ, công chúa nhỏ nhà anh vẫn yêu thương anh nhất.
Công chúa nhỏ chu đáo thật.
“Ba, con đã giúp ba như thế rồi, nếu như ba mà thua bác Đường thì sẽ khiến con lúng túng lắm đấy.” Tâm trạng của cậu ba Dương vẫn còn chưa thoải mái hẳn, công chúa nhỏ lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
Cậu ba Dương: “…”
Đau lòng thật.
Công chúa nhỏ nhà anh biết cách đả kích người khác ghê.
“Ừm, ba biết rồi.” Cậu ba Dương cảm thấy trái tim mình đang nhỏ máu, thế nhưng anh vẫn đồng ý khe khẽ, bởi vì đây là công chúa nhỏ nhà anh.
Sau khi cúp máy, cậu ba Dương khẽ nhíu hàng lông mày lại.
Đường Bách Khiêm đến thành phố A sao?
Anh ta đến thành phố A khi nào?
Cậu ba Dương nhanh chóng bấm dãy số điện thoại, có một vài chuyện anh cần phải kiểm chứng mới được.
“Bây giờ Đường Bách Khiêm như thế nào?” Vừa mới nối máy, cậu ba Dương hỏi nhanh.
“Đại ca, em đang định báo cáo với anh, Đường Bách Khiêm rời khỏi nước M rồi.” Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng bổ sung thêm.
“Rời khỏi từ bao giờ? Đi đâu thế? Rõ ràng nét mặt cậu ba Dương đã thay đổi.
“Chừng bảy tiếng đồng hồ trước, anh ta đặt vé đi đến nhiều nơi khác nhau trong cùng một lúc, thế nên bây giờ chúng tôi chưa xác định được rằng anh ta đi đâu?”
“Có chuyến bay đến thành phố A không?” Cậu ba Dương hỏi vội, trong lúc nói chuyện, đôi mắt anh khẽ híp lại.
“Có.” Người ở đầu dây bên kia trả lời rất nhanh, không hề do dự một chút nào cả.
“Được, tôi biết rồi.” Ánh mắt cậu ba Dương tối sầm xuống, giọng nói của anh cũng trở nên lạnh lùng.
Đường Bách Khiêm đến thành phố A!
Công chúa nhỏ nhà anh không nhầm.
Đường Bách Khiêm vừa đến thành phố A đã liên lạc với Hàn Nhã Thanh?
Rồi Hàn Nhã Thanh vội vội vàng vàng đi gặp Đường Bách Khiêm sao?
Cậu ba Dương thầm nghĩ có phải vì chuyện của Đường Vân Thành hay không, có phải Hàn Nhã Thanh muốn nhờ anh ta giải quyết chuyện của Đường Vân Thành chăng?
Nhưng Hàn Nhã Thanh không kêu anh giúp mà lại kêu Đường Bách Khiêm giúp à?
Anh không giỏi bằng Đường Bách Khiêm hay sao?
Huống hồ chi Đường Bách Khiêm cũng không thạo xử lý mấy việc như thế này.
Mắc gì Hàn Nhã Thanh lại nhờ anh ta giúp đỡ chứ?
Dương Tầm Chiêu nghĩ đến việc bây giờ Đường Vân Thành xảy ra chuyện lớn như thế, Hàn Nhã Thanh cũng không có tâm trạng hẹn hò đâu nhỉ?
Nhưng anh lại nhớ đến những lời Hàn Nhã Thanh đã nói lúc gọi điện thoại, cô rất bình tĩnh, tựa hồ đã tính toán chu đáo hết trong lòng, giống như chuyện của Đường Vân Thành không có gì lớn hết vậy.
Sau khi cúp máy, tâm trạng của cậu ba Dương càng trở nên phức tạp hơn.
Mà bây giờ Thành thiếu chủ đã đến thành phố A, anh ta không đến phân bộ quỷ vực chi thành thành phố A, thế nhưng Bùi Doanh vẫn tìm thấy anh ta, Bùi Doanh còn dẫn theo một người con gái.
Lúc nhìn thấy người con gái mà Bùi Doanh dẫn đến, đôi mắt anh ta chơm chớp, anh ta biết mấy năm nay thành chủ vẫn luôn tìm kiếm một người con gái không biết họ tên, không có bất kỳ thông tin gì cả, chỉ có một tấm chân dung của thành chủ mà thôi.
Bây giờ cô gái mà Bùi Doanh dẫn đến rất giống, rất giống với cô gái trong bức tranh của thành chủ.
Anh ta nhìn người con gái trước mặt mình, vừa nhìn đã thấy giống với cô gái trong tranh, nếu không phải vì tuổi tác bị lệch thì anh ta còn ngỡ đây chính là cô gái mà thành chủ muốn tìm.
Thảo nào Bùi Doanh lại nói chắc như đinh đóng cột, thành chủ mà nhìn thấy cô gái này, chắc chắn cũng sẽ tin tưởng ngay.
Nếu không phải anh ta biết Bùi Doanh có ý đồ khác từ sớm thì anh ta còn nghi ngờ, chẳng biết cô gái này có phải là con ruột của thành chủ hay không.
Nhưng mà cũng chưa chắc không phải là thật, dù gì Lương nói cô Đường là con gái của thành chủ cũng chỉ là nghi vấn mà thôi, biết đâu chừng cô gái này chính là con gái của thành chủ thì sao?
Chuyện này càng lúc càng thú vị rồi đây.
“Thành thiếu chủ, tôi đã đưa cô ta đến đây rồi, còn lại phải trông chờ hết vào anh.” Bùi Doanh mỉm cười, trông rất đỗi tự tin, thậm chí còn có vẻ đắc ý.
“Ừm.” Thành thiếu chủ khẽ đồng ý, có một vài chuyện anh ta định tính kế lâu dài, càng thú vị thì càng vui.
Ánh mắt Bùi Doanh toát ra vẻ đắc ý, chẳng bao lâu sau, cô ta có thể đạp Hàn Nhã Thanh xuống dưới chân mình, đến khi ấy, chắc chắn cô ta sẽ khiến cho Hàn Nhã Thanh sống không bằng chết.
Thành thiếu chủ quay sang nhìn Bùi Doanh, anh ta nhếch môi, không nói gì.
Ở phía bên kia, cậu ba Dương ngẫm nghĩ một lúc rồi mới gọi điện cho Hàn Nhã Thanh.
Điện thoại đổ mấy hồi chuông mới có người bắt máy.
“Alo.” Giọng nói dịu dàng của cô vang lên, anh có thể nghe thấy tiếng còi xe loáng thoáng, vừa nghe đã biết cô đang ở trên ô tô.
“Em đang ở đâu thế?” Nghe thấy âm thanh ở đầu dây bên kia, ánh mắt cậu ba Dương lấp lánh.
“Em ở bên ngoài.” Hàn Nhã Thanh không nghĩ ngợi nhiều, cô chỉ tùy tiện đáp lại một câu.
“Ở đâu? Anh đến tìm em.” Cậu ba Dương nhớ lại lời công chúa nhỏ nhà mình nói, bây giờ trong lòng anh hơi sốt ruột, ừm, là rất sốt ruột mới phải.
Vừa nghĩ đến việc cô đi gặp Đường Bách Khiêm là anh không tài nào ngồi im nổi nữa.
Đường Bách Khiêm không giống với Viên Quân Doanh, trước kia cô không quen biết Viên Quân Doanh, không hề qua lại với nhau chứ đừng nói là tình cảm.
Hôm ấy lúc anh nghe thấy cô ấy và Viên Quân Doanh ở bên nhau, mặc dù cũng sốt ruột chạy sang tìm cô, thế nhưng trong lòng anh không lo lắng nhiều cho mấy.