Anh trực tiếp đỗ xe ở bãi đỗ xe xong, sau đó từ hầm đỗ xe đi thẳng lên tầng 28.
Lúc này, trong phòng 2809, hai mắt Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm vào máy tính, thần sắc ngưng trọng.
“Cuối cùng có một chút tiến triển.” Người ngồi bên cạnh Hàn Nhã Thanh gỡ tai nghe xuống, bỏ kính xuống, thở phù một hơi: “Có điều, như này vẫn còn lâu mới đủ, còn phải tiếp tục.”
“Ừm.” Hàn Nhã Thanh trầm giọng đáp, chỉ từng này, đương nhiên còn xa mới đủ.
“Ngồi máy bay nửa ngày, lại tra máy tính mấy tiếng, thắt lưng tớ đau nhức, tớ đi tắm trước.” Người đó đứng dậy, vẹo eo.
“Được, cậu đi đi.” Mắt của Hàn Nhã Thanh vẫn dán vào máy tính, tra xem những thông tin quan trọng.
Người đó cầm đồ ngủ, khi đi qua bên cạnh Hàn Nhã Thanh, dừng bước chân, nhìn sang Hàn Nhã Thanh, cười nói: “Cậu cũng bận cả ngày rồi, không mệt sao? Có muốn cùng nhau?”
Hàn Nhã Thanh ngước mắt, nhìn qua, lông mày hơi nhướn lên: “Cậu nếu như không muốn đi, có thể tiếp tục công việc.”
“Nhà tư bản đại ác.” Khóe môi của người đó hơi giật giật, sau đó nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Người đó vào phòng tắm không bao lâu, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Hàn Nhã Thanh xem quá nghiêm túc, quá chú tâm, nhất thời không nghe thấy, hoặc nghe thấy rồi, nhưng đầu óc không có đưa ra phản ứng.
Cho nên, Hàn Nhã Thanh không có nhúc nhích.
Bên ngoài, cậu ba Dương gõ liên tiếp mấy lần, nhưng đều không có ai ra mở cửa, mắt của anh rõ ràng càng tối đi.
Tình huống gì thế? Ngay cả cửa cũng không mở?
Cậu ba Dương tăng thêm lực đạo, lại gõ mấy cái, cậu ba Dương biết rõ, âm thanh như này cho dù người bên trong có ngủ, sợ là cũng sẽ bị ồn mà tỉnh dậy.
Nhưng vẫn không có ai mở cửa, một chút động tĩnh cũng không có.
Cậu ba Dương hít thở sâu một hơi, sau đó tiếp tục gõ, tiếp tục gõ.
Sớm biết như thế, khi anh lên đây nên cầm thẻ phòng thì có thể trực tiếp đi vào rồi.
Hàn Nhã Thanh đang chuyên tâm kiểm tra tài liệu cuối cùng cũng dừng lại, vừa rồi cô xem quá nghiêm túc, trong phòng tắm lại truyền ra tiếng nước chảy, cho nên át đi tiếng gõ cửa.
Nhưng bây giờ tiếng gõ cửa vang như vậy, Hàn Nhã Thanh muốn không nghe thấy cũng khó.
Lông mày của cô hơi nhíu lại, giờ này ai lại đến?
Cô rõ ràng ở bên ngoài treo biển miễn làm phiền, theo lý mà nói không nên sẽ có người làm phiền cô.
Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài mãi không ngừng, Hàn Nhã Thanh đứng dậy, đi đến bên cửa.
Cô không có lập tức mở cửa, mà thông qua lỗ mắt mèo nhìn, khi nhìn thấy người đứng bên ngoài, Hàn Nhã Thanh ngây người.
Sao lại là anh?
Anh thế nào lại đột nhiên đến đây?
Tình huống gì thế?
Hàn Nhã Thanh đang lưỡng lự, cậu ba Dương ở ngoài lại bắt đầu gõ cửa.
Hàn Nhã Thanh nghĩ rồi, cô nếu như không mở cửa, Dương Tầm Chiêu liệu có trực tiếp gõ đến thủng cánh cửa này ra không?
Hàn Nhã Thanh thầm hít một hơi, sau đó mở cửa phòng ra.
Có điều, trước khi vào trong, cô đã cài khóa dây xích chống trộm vào cánh cửa, lúc này mở cửa phòng, lại chỉ mở ra một khe.
“Anh sao lại đến đây?” Hàn Nhã Thanh không có ý mở hết cửa, cứ như thế nhìn cậu ba Dương.
Cậu ba Dương nhìn loại tình huống trước mắt này, ngược lại hít một hơi, người phụ nữ này là có ý gì?
Không muốn để anh vào trong?
Hoặc không dám để anh bước vào?
Cô lâu như vậy mới ra mở cửa cho anh, hơn nữa còn không cho anh vào? Lẽ nào thật sự có tình huống gì đó?
“Mở cửa.” Cậu ba Dương lẳng lặng hít thở, cật lực khiến mình bình tĩnh lại, nhưng giọng nói của anh vẫn rõ ràng nâng cao lên vài phần, mang theo lửa giận khó đè nén được.
“Cửa đã mở rồi, có chuyện gì, anh có thể nói rồi.” Hàn Nhã Thanh ngước mắt nhìn anh, khóe môi nhếch lên.
“Mở cửa, để tôi vào.” Cậu ba Dương cảm thấy lúc này lồng ngực của mình sắp bốc hỏa rồi, người phụ nữ này chính là ông trời phái đến chọc tức anh, anh bây giờ ở bên ngoài, cô vậy mà không mở cửa cho anh, không cho anh vào trong.
“Xin lỗi, bây giờ không tiện.” Lông mày của Hàn Nhã Thanh nhướn lên, vẫn không có ý sẽ mở hết cửa, mà trực tiếp từ chối anh.
Trong phòng còn có người khác đó, người ta đang tắm, Dương Tầm Chiêu lúc này vào thật sự rất không tiện.
Hơn nữa, Dương Tầm Chiêu tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Nhìn dáng vẻ này của anh, có cảm giác người đến không tốt lành gì!!
Có ý gì?
Nghĩ tới chuyện trước đó anh với thư ký Lưu cùng nhau lừa cô, mắt của Hàn Nhã Thanh hơi tối đi.
Bệnh đau dạ dày tái phát? Còn ngất?
Dáng vẻ bây giờ của anh nhìn trông không có chút dáng vẻ bị bệnh nào!!!
Cho nên, trước đó anh chính là giả bệnh lừa cô!
“Không tiện? Có gì không tiện?” Mắt của cậu ba Dương từng chút nheo lại, đôi mắt híp lại luôn nhìn cô chằm chằm, vào lúc này, trên người anh rõ ràng tỏa ra khí tức nguy hiểm khiến người ta rùng mình.
Không tiện? Cô vậy mà nói với anh không tiện?
Xin hỏi cô có gì không tiện?
Có điều, lúc này, trên người Hàn Nhã Thanh mặc đồ đứng đắn, chứ không phải đồ ngủ, quần áo cũng chỉnh tề, cậu ba Dương hơi thở phào.
“Không tiện để anh vào, anh có gì thì nói, không có chuyện gì thì tôi đóng cửa.” Hàn Nhã Thanh nghe giọng điệu này của anh, hai mắt lóe lên.
Cậu ba Dương nhìn cô, không có nói gì, chỉ là khí tức nguy hiểm trong đôi mắt đó càng kinh người.
Có điều, Hàn Nhã Thanh lúc này không có sợ, cửa khóa trái, cô không mở, anh căn bản không vào được.
“Nếu anh không có chuyện gì thì tôi đóng cửa.” Hàn Nhã Thanh liếc nhìn anh, sau đó liền muốn đóng cửa.
Nhưng vào lúc này, tay của Dương Tầm Chiêu đột nhiên đưa qua, tay của anh trực tiếp thò vào trong khe cửa, sau đó nắm chặt cánh cửa.
May mà Hàn Nhã Thanh không có quá dùng sức, nếu không chắc tay của anh bị kẹp đến bị thương rồi.
“Dương Tầm Chiêu, anh làm cái gì thế?" Hàn Nhã Thanh nổi giận rồi, anh muốn làm cái gì?
Ban ngày cùng với thư ký Lưu lừa cô, bây giờ anh lại đến khách sạn?
Hàn Nhã Thanh sẽ không ngây thơ cho rằng anh đến khách sạn là điều trùng hợp.
Bộ dạng lúc này của anh rõ ràng chính là vẻ đến bắt gian.
Hàn Nhã Thanh lúc bình thường rất ít khi tức giận, nhưng không đại biểu cô không có nổi cáu.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt, nhìn anh, trầm giọng nói: “Lấy tay của anh ra.”
“Tôi nếu không lấy ra thì sao?” Cậu ba Dương nhìn cô, khí tức nguy hiểm đó không ngừng lan ra...
Hàn Nhã Thanh thầm hít thở, cô biết Dương Tầm Chiêu có lúc rất vô sỉ, cô cũng biết cậu ba Dương có thể trực tiếp tìm được phòng của cô, chắc chắn ở khách sạn này có quyền quản lý rất lớn.
Nếu không, khách sạn sẽ không dễ dàng tiết lộ thông tin phòng cô đặt cho Dương Tầm Chiêu.
Cho nên, Hàn Nhã Thanh biết dưới loại tình huống này, cô cho dù gọi điện cho bộ phận tiền sảnh của khách sạn cũng không có tác dụng gì.