Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 997: Bị con trai gài bẫy, cậu ba dương cao tay, lần này thì vui rồi! (6)



“Anh bảo chú Đổng chuẩn bị sẵn tiền, tôi còn phải tiếp tục đấu với Dương Tầm Chiêu nữa, ngộ nhỡ tôi tiếp theo lại thua thì sao.” Thành thiếu chủ căn bản không có nghĩ đến chuyện Cường nói, anh ta bây giờ chỉ muốn làm sao thắng Dương Tầm Chiêu thôi.

Cường nghe thấy lời của Thành thiếu chủ nhà mình, khóe miệng lại giật giật dữ dội?

Ngộ nhỡ thua? Lỡ mà thua?

Thành thiếu chủ thua còn cần ngộ nhỡ sao? Còn cần phải lỡ mà sao?

Thành thiếu chủ thua cậu ba Dương đó chính là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Anh ta cảm thấy cái ngộ nhỡ, lỡ mà gì đó mà Thành thiếu chủ nói thật sự hoàn toàn nghĩ nhiều rồi.

Nhưng Cường biết mình không cản được Thành thiếu chủ, Cường biết chuyện mà Thành thiếu chủ đã quyết định thì không có ai có thể thay đổi, mà suy nghĩ nhiều khi của Thành thiếu chủ thật sự rất đỉnh, khiến người ta khó mà hiểu được.

Cường khẽ thở dài một tiếng, chỉ có thể liên lạc với chú Đổng, bảo chú Đổng chuẩn bị tiền, dù sao Thành thiếu chủ đã bỏ ra 900 tỷ đấu giá một miếng ngọc bội rồi, còn 3 tỷ trước đó, đều có thể bỏ qua không tính.

Cường gửi tin nhắn cho chú Đổng, nói Thành thiếu chủ cần dùng tiền, bảo chú Đổng chuẩn bị giúp.

Chú Đổng trực tiếp trả lời một câu: “Trong tài khoản có tiền, Thành thiếu chủ cần dùng trực tiếp dùng là được, cần chuẩn bị cái gì chứ?”

Cường suy nghĩ một lát, vẫn gửi cho chú Đổng một tin nhắn nữa, nói với chú Đổng tiền lần này Thành thiếu chủ cần dùng có thể tương đối nhiều.

Cường dùng từ tương đối nhiều, Cường đi theo bên cạnh Thành thiếu chủ được mấy năm rồi, tuy anh ta chỉ là một vệ sĩ, nhưng tiền lương đãi ngộ của anh ta rất cao.

Trăm tỷ, nghìn tỷ, thậm chí mấy chục nghìn tỷ, đối với người bình thường có thể nói là con số trên trời, đối với doanh nghiệp bình thường cũng coi như là rất nhiều rồi, nhưng đối với Quỷ Vực Chi Thành mà nói lại không tính là nhiều.

Cường nói như thế cũng sợ Thành thiếu chủ sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.

Chú Đổng lại nhanh chóng trả lời một câu: “Thành thiếu chủ cần tiền, muốn bao nhiêu đều có.”

Câu trả lời của chú Đổng đơn giản lại trực tiếp, ý tứ thì rõ đến mức không thể rõ hơn được nữa.

Cường nhìn thấy tin nhắn trả lời của chú Đổng thì hơi sững người, sau đó vô thức liếc nhìn Thành thiếu chủ nhà mình, anh ta dường như có hơi hiểu Thành thiếu chủ tại sao không để tâm đến vấn đề tiền bạc như vậy rồi.

Hoặc sự lo lắng trước đó của anh ta thật sự là dư thừa.

Cũng phải, Thành thiếu chủ tuy có khi làm việc không đáng tin, nhưng lúc quan trọng cũng rất lợi hại, bản thân Thành thiếu chủ không lo lắng bèn nói rõ phương diện này tuyệt đối không có khả năng có vấn đề.

Nên nói Thành thiếu chủ tin thành chủ, thành chủ có con ruột hay không những điều này đều sẽ không ảnh hưởng một chút nào đến Thành thiếu chủ.

Cho dù tương lai cô con gái mà thành chủ tìm về được quá bá đạo, chỉ cần có thành chủ thì tuyệt đối sẽ không dao động địa vị của Thành thiếu chủ ở Quỷ Vực Chi Thành.

Xem ra thật sự là anh ta suy nghĩ nhiều rồi.

Cường vừa liên lạc xong với chú Đổng, cửa phòng bao của bọn họ được mở ra.

“Anh Mặc, xin chào, tôi là quản đốc tài vụ của Hồng Nguyệt Lâu, dựa theo quy tắc của Hồng Nguyệt Lâu chúng tôi, anh cần phải thanh toán tiền hoặc vật thế chấp có giá trị ngang bằng cho Hồn Nguyệt Lâu chúng tôi trước, vừa rồi anh đã tốn 900 tỷ để đấu giá một miếng ngọc bội, nhưng anh trước đó chưa có giao bất cứ khoản tiền nào cho Hồng Nguyệt Lâu chúng tôi…” Ngữ khí của vị giám đốc rất khách khí, nhưng ý tứ chỉ có một, đó chính là đến đòi tiền.

“Giám đốc tài vụ phải không? Ông yên tâm, thành… cậu chủ của chúng tôi tuyệt đối sẽ không thiếu các ông một đồng nào đâu.” Cường nhìn sang giám đốc tài vụ, trong ánh mắt rõ ràng nhiều hơn vài phần ý lạnh, thật sự sợ bọn họ không tiền sao?

Có điều Cường cũng có thể hiểu được sự lo lắng của bọn họ, dù sao Thành thiếu chủ nhìn trông quả thật giống một tên đến gây rối!

“Cậu chủ, khả năng cần bảo chú Đổng chuyển ít tiền qua, cậu nói xem trước kêu chú Đổng chuyển bao nhiêu qua?” Cường lúc ở riêng thì khuyên đi khuyên lại Thành thiếu chủ của nhà mình, nhưng ở trước mặt người ngoài, anh ta chắc chắn phải bảo vệ mặt mũi của Thành thiếu chủ nhà mình.

“Anh xem mà làm đi.” Thành thiếu chủ lại không thèm nhìn giám đốc tài vụ, mặt mày tỉnh bơ, hoàn toàn không xem chuyện này là gì cả!

Giám đốc tài vụ nhìn sang Thành thiếu chủ, nhìn thấy dáng vẻ của Thành thiếu chủ, nhận định Thành thiếu chủ là giả vờ, trong ánh mắt của giám đốc tài vụ rõ ràng nhiều hơn vài phần châm chọc, người như này ông ta thấy nhiều rồi, chẳng qua chỉ là giả bộ thôi.

Những người thật sự có tài lực trước khi đến Hồng Nguyệt Lâu đều giao tiền đủ trước, mà anh Mặc này lại một đồng cũng không có giao, hơn nữa anh Mặc này cũng không nằm trong danh sách khách mời, rõ ràng là lâm thời vào làm loạn, còn cố ý ở trước mặt ông ta giả vờ, thật là buồn cười.

Khi Cường đảo mắt vừa hay nhìn thấy sự châm chọc trên mặt giám đốc tài vụ, mắt của Cường nhanh chóng híp lại, anh ta cười lạnh, sau đó mới nói: “Cậu chủ, vậy tôi kêu chú Đổng chuyển trước cho 9000 tỷ.”

Xem thường Thành thiếu chủ sao? Ai cho ông ta lá gan xem thường Thành thiếu chủ chứ?

Bắt nạt bọn họ không có tiền sao? Thật là mắt mù rồi!!!

Cường tuyệt đối không phải là người có tính cậy mạnh hiếu thắng đó, nhưng trong tình huống này, anh ta biết bắt buộc phải dùng thực lực tuyệt đối đè bẹp đối phương, cho nên Cường vừa mở miệng đã nói 9000 tỷ.

Thành thiếu chủ ngây người, sau đó nhìn sang Cường, Cường có ý gì thế? Là nhận định anh ta sẽ thua Dương Tầm Chiêu sao?

Anh ta đã nói lần sau anh ta sẽ không thua Dương Tầm Chiêu nữa rồi mà.

Cường đây là không tin anh ta?

Có điều, vào lúc này, giám đốc tài vụ khi nghe thấy lời của Cường thì trực tiếp không nhịn được mà bật cười, đương nhiên là nụ cười châm chọc rõ ràng.

“9000 tỷ? Vậy thì mới anh Mặc nhanh chóng chuyển 9000 tỷ qua, nếu không cuộc đấu giá tiếp theo anh Mặc không thể tham gia được nữa.” Giám đốc phòng tài vụ khi đang nói đến 9000 tỷ, ngữ khí rõ ràng nhấn nhá, ý tứ châm chọc đó không thể rõ ràng hơn.

Thành thiếu chủ tự nhiên hiểu nguyên nhân Cường làm như thế rồi, Thành thiếu chủ chỉ nhàn nhạt liếc nhìn giám đốc tài vụ, một từ cũng không có nói, sau đó di rời ánh mắt.

Cường nhìn giám đốc tài vụ, ánh mắt rõ ràng lạnh hơn vài phần.

“Đây là tài khoản của chúng tôi, anh trực tiếp chuyển 9000 tỷ vào sao?” Khóe môi của giám đốc tài vụ mang theo nụ cười châm chọc rõ ràng, đưa số tài khoản cho Cường.

Cường liếc nhìn số tài khoản, sau đó trực tiếp chụp gửi cho chú Đổng.

Sau đó Cường lại gửi một tin nhắn nữa cho chú Đổng, tin nhắn chỉ có hai chữ, 9000 tỷ.

Khi Cường gửi tin nhắn này đi vẫn còn hơi căng thẳng, anh ta sợ quá nhiều tiền, chú Đổng không chuyển qua kịp.

Có điều, sự thật chứng minh sự lo lắng của Cường hoàn toàn là dư thừa, không đến 10 giây, tiền đã chuyển vào tài khoản, tốc độ đó nhanh đến mức khiến người ta níu lưỡi.

Chú Đổng một chút cũng không lo lắng có người lừa tiền, dám lừa tiền của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn sẽ khiến bọn họ trả lại gấp mười lần, cho nên chú Đổng không thèm hỏi một câu thì đã trực tiếp chuyển tiền qua rồi.

Cường có hơi muốn cười, xem ra sự lo lắng trước đó của anh thật sự là quá dư thừa.

Giám đốc tài vụ khi nghe thấy tiếng thông tin tiền vào tài khoản, rõ ràng ngây ra, ông ta vô thức nhanh chóng đi tra được số dư tài khoản, khi phát hiện vậy mà thật sự là 9000 tỷ, nhất thời hoàn toàn sốc.

Ông ta làm giám đốc tài vụ của Hồng Nguyệt Lâu, những năm nay cũng từng gặp rất nhiều người có tiền, nhưng vẫn lần đầu tiên gặp có tiền như thế.

9000 tỷ, không đến thời gian mười giây thì đến tài khoản rồi!

Đây là phải có thực lực tài chính hùng hậu đến cỡ nào!

Thử hỏi có mấy công ty có thể lập tức rút ra nhiều tiền như thế?

Cho dù là Dương Thị có thực lực hùng hậu nhất của thành phố A cũng tuyệt đối không thể lập tức lấy ra được nhiều tiền như thế.

Chẳng trách anh Mặc này dám tranh với cậu ba Dương.

Chỉ là không biết anh Mặc này rốt cuộc là ai? Vừa rồi ông chủ cũng cho người đi điều tra rồi, nhưng không có tra được bất cứ manh mối hữu dụng gì.

“Còn có vấn đề gì không?” Cường nhìn sang giám đốc tài vụ ngây ngốc, trên mặt mang theo cười lạnh.

“Không có vấn đề, không có vấn đề.” Thái độ của giám đốc tài vụ lập tức thay đổi, trên mặt xuất hiện nụ cười, cúi người, bộ dạng đó hận không thể quỳ xuống trước Thành thiếu chủ.

“Buổi đấu giá có thể tiếp tục rồi chứ?” Thành thiếu chủ không quan tâm chuyện khác, anh ta chỉ quan tâm chuyện đấu giá, nói chính xác, anh chỉ quan tâm đến chuyện phải thắng Dương Tầm Chiêu thôi.

Tiếp theo đây, anh ta nhất định phải thắng Dương Tầm Chiêu!

Nhất định!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.