Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1010



Chương 1010

“Phụt!” Tô Nhược Hân không kìm được phá lên cười.

Thật sự không thể trách cô được, do tư thế nằm dưới đất của chủ nhiệm Mạnh quá ư là “ấn tượng”.

Nếu mặt đất không được lát gạch mà là bùn thì có khi cô ta đâm đầu vào đất rồi cũng nên.

“Tiệp Dư…’ Phó giám đốc Ngô thấy chủ nhiệm Mạnh ngã xuống đất thì cúi người kéo cô ta lên.

Người xung quanh nhìn hành động chẳng coi ai ra gì của hai người, phút chốc tất cả đều yên lặng như tỜ.

“Phó giám đốc Ngô, con ranh Tô Nhược Hân này đúng là mặt dày, coi thường cấp trên, phải sa thải cô Tô Nhược Hân đứng yên tại chỗ, thấy chủ nhiệm Mạnh vung tay tới, sắp sửa tát mình thì chợt nghiêng người, tốc độ nhanh đến mức gần như chỉ trong chớp mắt.

Sau đó, cô nhích sang một khoảng chừng một mét.

Tiếng “phịch’ vang lên.

Do dùng sức hơi nhiều nên chủ nhiệm Mạnh vồ hụt, cơ thể không giữ được thăng bằng, ngã nhào xuống ngay dưới đất.

“Phụt!” Tô Nhược Hân không kìm được phá lên cười.

Thật sự không thể trách cô được, do tư thế nằm dưới đất của chủ nhiệm Mạnh quá ư là “ấn tượng”.

Nếu mặt đất không được lát gạch mà là bùn thì có khi cô ta đâm đầu vào đất rồi cũng nên.

“Tiệp Dư…” Phó giám đốc Ngô thấy chủ nhiệm Mạnh ngã xuống đất thì cúi người kéo cô ta lên.

Người xung quanh nhìn hành động chẳng coi ai ra gì của hai người, phút chốc tất cả đều yên lặng như tỜ.

“Phó giám đốc Ngô, con ranh Tô Nhược Hân này đúng là mặt dày, coi thường cấp trên, phải sa thải cô †a ngay!” Chủ nhiệm Mạnh nắm lấy tay của phó giám đốc Ngô, thở hổn hển đứng lên, chỉ ước gì có thể giết chết Tô Nhược Hân ngay lập tức.

Phó giám đốc Ngô giữ chặt lấy chủ nhiệm Mạnh, sau khi hai người đứng vững, ông ta bỗng phát hiện bao nhiêu con mắt xung quanh đều đang đổ dồn về phía mình và chủ nhiệm Mạnh. Ông ta vội vàng buông tay chủ nhiệm Mạnh ra một cách lúng túng, quay ngoắt sang Tô Nhược Hân: “Thu dọn đồ đạc đi, cô có thể nghỉ việc được rồi.”

“Khoan đã.’ Tô Nhược Hân bình tĩnh nhìn lão phó giám đốc Ngô này, thật sự chẳng biết ai cho ông ta cái gan đó.

“Ø? Cô còn gì muốn nói à? Tôi nói cho cô biết, dù bây giờ cô có nói gì thì cũng vô ích thôi, cô đã bị sa thải rồi, nghỉ việc ngay hôm nay.” Phó giám đốc Ngô thấy gương mặt sưng vù cả lên của chủ nhiệm Mạnh thì ánh mắt nhìn Tô Nhược Hân như muốn phun ra lửa.

“Yên tâm, khi nào cảnh sát tới, tôi sẽ nói rõ tình hình rồi rời khỏi phòng khám ngay lập tức. Tuy nhiên, sau này dù ông muốn mời tôi về thì tôi cũng không chấp nhận đâu, trừ khi ông và chủ nhiệm Mạnh quỳ xuống trước tôi.”

“Tô Nhược Hân, cô còn muốn trở lại nữa ư? Nằm mơ đi.” Chủ nhiệm Mạnh chỉ thẳng vào mặt Tô Nhược Hân, căm hận đến mức ngứa răng. Chỉ tiếc “

rằng hai lần cô ta đánh lén đều trộm gà không được còn mất nắm gạo, chẳng những không làm Tô Nhược Hân đau mà còn tự làm hại bản thân.

Một cú tát mất hết hình tượng, một cú ngã mất hết mặt mũi trước các đồng nghiệp ở phòng khám.

Giờ đây, cô ta thật sự không nuốt trôi nổi cục tức này.

Dù sa thải Tô Nhược Hân thì cũng không thể giải tỏa được mối hận của cô ta. Đợi khi Tô Nhược Hân bị đuổi khỏi phòng khám, cô ta nhất định phải kêu người đi đánh Tô Nhược Hân một trận. Cô ta không thể bị tát, bị ngã một cách vô duyên thế được.

Đau chết mất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.