Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1012



 

Chương 1012

Chờ đến khi chủ nhiệm Mạnh cầu xin cô trở lại thì đòi tiền phạt về cũng không muộn.

Tô Nhược Hân đi theo cảnh sát.

Nguyên nhân chỉ có một, nếu cảnh sát không đến thì hôm nay chắc chắn cô sẽ bị đè đầu cưỡi cổ, nhất định chủ nhiệm Mạnh sẽ không bỏ qua cho cô, thế nào cũng phải tìm cách trả đũa cái tát và cú ngã kia.

Ra khỏi phòng khám, Tô Nhược Hân lần lượt chào tạm biệt với y tá Hải Niệm và những người ngưỡng mộ cô.

“Tô Nhược Hân, cô thật sự cứ thế mà nghỉ việc sao? Có muốn tôi gọi điện cho bác sĩ Mạc giúp cô không? Nếu ông ấy biết cô nghỉ việc thì chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý đâu.”

“Đúng đấy, Tô Nhược Hân, bác sĩ Mạc thích cô lắm. Nếu ông ấy biết chuyện đã xảy ra hôm nay, tôi đoán thể nào người phải tạm rời khỏi cương vị cũng là phó giám đốc Ngô và chủ nhiệm Mạnh thôi, thế mà giờ cô lại nghỉ việc. Chúng tôi không cam tâm, chúng tôi không phục!”

“Suyt, nhỏ giọng chút, tôi không muốn vì tôi mà công việc của mọi người bị ảnh hưởng. Các cô đừng nói cho bác sĩ Mạc, ai nói với bác sĩ Mạc là tôi giận đấy. Còn nữa, mọi người đừng lo gì cả, chắc chắn chưa đến một tuần nữa tôi sẽ trở lại, còn là phó giám đốc Ngô và chủ nhiệm Mạnh quỳ xuống cầu xin tôi về đấy.”

“Thật không? Tô Nhược Hân, cô về lại được ư?”

Hải Niệm nắm lấy tay cô, không muốn cô nghỉ việc.

Những người khác cũng thế.

Nếu không có Tô Nhược Hân thì các cô ấy đã bị mất việc rồi, chính Tô Nhược Hân đã giúp họ giữ được công việc của họ, đã thế tất cả còn được tăng lương.

“Nói được là làm được.” Tô Nhược Hân mỉm cười, lần lượt ôm từng người rồi theo cảnh sát rời đi.

Vì có cảnh sát nên chủ nhiệm Mạnh không dám đi ra kiếm chuyện với Tô Nhược Hân nữa.

Lúc này, chủ nhiệm Mạnh đang đứng trước cửa sổ văn phòng, nhìn chằm chằm vào các y tá và Tô Nhược Hân ở ngoài cửa một cách oán hận: “Sa thải hết mấy người đó cho tôi, không được giữ một đứa nào.

“Tiệp Dư, cô đừng nóng vội, chuyện này từ từ tính.

Cô yên tâm, tôi sẽ sa thải hết mấy người này trong vòng chưa đến một tháng.”

“Không đuổi cổ hết cả đám ngay bây giờ được sao?” Chủ nhiệm Mạnh ước gì có thể xé xác tất cả những người thân quen với Tô Nhược Hân.

“Không được, sa thải luôn như thế thì kiểu gì cũng bị người ta nói ra nói vào, nhìn là biết cô đang chèn ép họ ngay, lần lượt sa thải từng đợt trong một tháng không phải tốt hơn sao? Cứ giao chuyện này cho tôi, một tháng sau, tôi bảo đảm ngày nào cô cũng sung sướng hết.” Nói xong, phó giám đốc Ngô luồn tay vào cổ áo chủ nhiệm Mạnh.

Chủ nhiệm Mạnh õng ẹo nghiêng người, dựa vào lòng ông ta như người không xương: “Được rồi, tôi nghe ông, nhưng không được quá một tháng đâu đấy. Nếu không, tôi sẽ không để ý tới ông nữa.”

“Chắc chắn rồi.” Phó giám đốc Ngô cười kệch cỡm, lập tức đè chủ nhiệm Mạnh lên bàn làm việc…

Tô Nhược Hân không đón xe.

Vì chưa đến giờ tan ca nên trên xe buýt rất ít người.

Cô ngồi xe trở về Trường trung học Khải Mỹ.

Xuống xe.

Đang định về căn hộ, cô sực nhớ tới hộp Durex bị Cận Liễm vứt đi.

Lòng cô cũng bất giác sốt ruột theo.

Hạ Thiên Tường sắp chết rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.