Chương 1015
Lần này, Tô Nhược Hân không nhúc nhích.
Cô như mọc rễ tại đó, chẳng biết là đã xảy ra vấn đề gì hay cơ thể chợt không khỏe nên không động đậy được, nói chung cô cứ đứng ở đó không nhúc nhích.
Người đàn ông bất chợt tới gần.
Ngay lúc tưởng như mình đã thành công, tự dưng gã thấy người đau nhói, sau đó ngã xuống bãi cỏ bên cạnh mà không chút dấu hiệu nào.
Toàn bộ sự việc chỉ diễn ra có mấy giây.
“Cô… Cô đã làm gì tôi?” Tên đàn ông nằm dưới đất chất vấn nhưng giọng thều thào đến mức ngay cả gã cũng giật mình.
Hình như gã đã trúng độc gì đó, không những cơ thể phút chốc không còn sức lực mà cổ họng cũng yếu hẳn đi, muốn hét lên kêu cứu cũng không được.
Chất giọng gã thốt ra quá nhỏ, nghe cứ như đang nói mớ.
“Đâm thuốc tê thôi. Ha ha, yên tâm, anh không chết được đâu, chỉ là phải nằm trên bãi cỏ này một chút thôi, với điều kiện anh phải khai thật với tôi ai đã sai anh tới. Nếu anh không đáp ứng được điều kiện này thì anh sẽ không chỉ nằm một chút thôi đâu.” Nói tới đây, Tô Nhược Hân dọc theo gương mặt tên đàn ông nhìn xuống, cuối cùng nhìn vào hạ bộ của gã ta: “Nếu anh không chịu nói thì cùng lắm là biến anh thành thái giám thôi. Tôi là y tá nên vẫn biết cách, tôi đảm bảo chỉ chặt một phát thôi, sẽ không gây đau đớn không cần thiết cho anh đâu.”
Từng lời từng chữ cô đều nói thật chậm rãi.
Nhưng câu nào câu nấy đều đâm ngay tim.
Sắc mặt gã đàn ông kia càng ngày càng tái mét, gã muốn vùng lên nhưng lại phát hiện mình không tài nào động đậy nổi, mặc cho cô gái trước mặt đến gần, nhìn gã từ trên cao.
Ban đầu gã còn tưởng vớ được một đơn hàng dễ xử lý, giờ gã đã bắt đầu hối hận, cái đơn này thật sự quá khó khăn.
Gã ta còn chưa làm gì mà đã bị cô gái này hạ gục rồi.
Chưa hết, rõ ràng trên đường đi gã đã rất cẩn thận, theo kế hoạch là sẽ tranh thủ xuống tay với cô gái ngay trong cánh rừng này luôn, nào ngờ gã đã bị cô phát hiện từ đời nào.
“Không nói à? Tôi chỉ cho anh hai cơ hội thôi đấy, hồi nãy đã hỏi một lần, giờ là câu hỏi thứ hai, anh mà không chịu thú thật thì tôi xử thật đấy nhé.” Tô Nhược Hân thờ ơ nói, thản nhiên lấy một con dao găm ra khỏi túi xách.
Từ sau lần bị người của Trần Sang bắt cóc, cô đã thủ sẵn một con dao găm trong túi đeo lưng để đề phòng mọi tình huống có thể xảy ra…
Không ngờ cô lại cần dùng nó vào lúc này.
Tô Nhược Hân hơi cúi người, trên gương mặt mỹ miều là nụ cười tươi tắn: “Tôi bắt đầu đây.”
Dao găm từ từ hướng xuống, chỉ cần làm rách quần của tên đó là sẽ…
“Tôi… Tôi nói, là một nữ bác sĩ họ Mạnh.”
Hóa ra là chủ nhiệm Mạnh.
Cô ta gan thật.
Nghe thấy câu này, Tô Nhược Hân đứng thẳng người lên: “Cô ta cho anh bao nhiêu tiền?”
“Ba… Ba mươi triệu, xin cô tha cho, tôi sẽ tặng cô ba mươi triệu đó.”
“Anh có đem theo à?” Tô Nhược Hân nhìn túi áo của gã đàn ông, thấy chỗ đó cộm lên một cục lớn, có lẽ đó là ba mươi triệu mà chủ nhiệm Mạnh đã trả cho gã.