Chương 1018
Tô Nhược Hân vẫn nằm yên tĩnh ở chỗ đấy không nhúc nhích.
“Không phải cô mồm mép lắm ư, sao giờ cô không khoe khoang nữa đi? Chẳng phải vẫn bị tôi sai người đánh đến vào khoa cấp cứu đấy thôi, ha ha ha, có phải cảm giác bị đánh sướng lắm không?
Nhưng tôi nói cho cô biết, bây giờ đến lượt chủ nhiệm đây đánh cô.” Chủ nhiệm Mạnh nói, rồi nâng tay lên vung về phía Tô Nhược Hân.
Lúc trước ăn một cái tát kia, cho dù người của cô ta đã nói là đã tát Tô Nhược Hân mấy cái để báo thù cho cô ta, nhưng cô ta vẫn không cam lòng, lúc nhìn lại thấy trên mặt của Tô Nhược Hân lại không bị in hẳn năm ngón tay, là người của cô ta ra tay quá nhẹ.
Cô ta không hài lòng.
“Ngô Dịch An đến rồi.” Bỗng nhiên, chủ nhiệm Mạnh đang muốn ra tay bị Tô Nhược Hân tự dưng mở to mắt nói chuyện dọa sợ, sau đấy quay đầu nhìn ra sau theo bản năng, quả nhiên Ngô Dịch An đến rồi.
“Ông ta đến thì đến thôi, có gì mà phải vội, nhiều người thì giúp tôi dạy dỗ cô, khiến cô sống không bằng chết.”
“Đây là bệnh viện, cô không sợ tôi hét lên à?”
“Cô hét đi, có gọi tôi cũng không sợ, tôi quen viện trưởng của bệnh viện này, cô hiểu không?”
“Cô… Cô… Chẳng lẽ cô cùng một giuộc với viện trưởng bệnh viện này?”
“Suyt, nhỏ tiếng thôi, đừng để Ngô Dịch An biết, ông ta sẽ ghen.” Chủ nhiệm Mạnh cười lẳng lơ.
“Cô không sợ tôi nói cho ông ta biết à?”
“Cô cảm thấy cô nói ông ta sẽ tin sao? Ông ta chỉ tin tôi thôi, ha ha ha”
“Hoá ra hai người thật sự cùng một giuộc?” Tô Nhược Hân giật mình hỏi, vẻ mặt không tin nổi.
“Nói cho cô biết cũng không sao. Dù sao thì chẳng qua cô cũng chỉ là một con bé ngớ ngẩn hạ đẳng mà thôi. Tôi có thể để người ta cho cô vào bệnh viện thì cũng có thể phá hủy sự trong sạch của cô. Ngày mai tôi sẽ đi tìm cho cô mấy người đàn ông, quay thành một bộ phim bom tấn. Ừ, tôi muốn cô phải trả một cái giá đắt suốt đời vì hôm nay đã đánh tôi.”
Chủ nhiệm Mạnh nói xong lại vung tay tát thêm một cái nữa.
Đúng lúc phó giám đốc Ngô đi tới liếc mắt nhìn Tô Nhược Hân một cái rồi nhướng mày: “A Mạnh, dù sao thì nơi này cũng là nơi công cộng, cẩn thận có camera theo dõi đấy.”
“Yên tâm đi, chờ tôi dạy dỗ con bé chết tiệt này xong sẽ tìm người xóa sạch camera theo dõi nơi này. Có gì mà phải sợ chứ.”
“A Mạnh, tôi cứ cảm thấy không an toàn lắm. Hay là chúng ta đi về trước đi.” Phó giám đốc Ngô thấp giọng khuyên can chủ nhiệm Mạnh.
“Quỷ tha ma bắt, đánh người thì cũng đánh rồi, còn sợ cái gì nữa chứ? Cho dù cô ta muốn tố cáo tôi thì cũng không có chứng cứ chứng minh cô ta bị người mà tôi gọi đến làm bị thương, ha ha.” Chủ nhiệm Mạnh nói xong bèn xà nẹo với tay phó giám đốc Ngô rồi bày ra vẻ mặt đắc chí: “Ông dạy dỗ con bé chết tiệt này giúp tôi trước đã rồi tối nay tôi sẽ cho ông được sung sướng.”
“Thật hả?” Ánh mắt phó giám đốc Ngô lén lút trượt một vòng trên người chủ nhiệm Mạnh, cuối cùng dừng lại trước ngực cô ta.
“Thật mà, phần thưởng của ông là một tư thế mới.”
“Được, cô muốn dạy dỗ cô ta như thế nào?”
“Lột quần áo cô ta ra.”
“Này… Đây là bệnh viện, bên kia toàn là người, nếu cô ta hét lên…”
“Hừ, cô ta chọn một vị trí hẻo lánh cả buổi chẳng một bóng người đi qua như vậy chẳng phải là muốn cho đàn ông cơ hội để lột quần áo cô ta ra sao? Ha ha, cứ lột đi.”