Chương 1028
Mỗi lần tưởng tượng cạnh cơ thể nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân phải vác lên vác xuống mấy thùng nước muối sinh lí và glucose, Mạc Tử Đơn chỉ hận không thể lìa đời ngay tại chỗ.
Câu nói này là kết quả mà ông ta cố gắng kìm nén không quát lên rồi.
Nhưng những ai quen thân với ông ta đều biết trước giờ ông ta không phải loại người có thể nặng lời với ai, đặc biệt là trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng lúc thốt ra câu nói kia, giọng điệu của ông †a thật sự vô cùng lạnh lẽo.
Lạnh đến độ Mạnh Tiệp Dư không rét mà run. Cô †a căn môi, im lặng hơn nửa ngày mới nhỏ giọng biện minh: “Tôi thấy cô gái đó rảnh quá không có gì làm nên mới bảo cô ấy xuống kho hàng giúp một tay thôi mà”
“Tô Nhược Hân phải dọn hàng từ đâu đến đâu?”
Mạc Tử Đơn thấy Mạnh Tiệp Dư thừa nhận, mở miệng hỏi tiếp, nhưng lần này không hỏi Mạnh Tiệp Dư mà là những người khác.
Rõ ràng ông ta đã không còn tin vào những lời Mạnh Tiệp Dư nói nữa.
Y tá Hải Niệm lập tức tiến lên một bước: “Bác sĩ Mạc, số hàng này thường được đặt trước cửa kho hàng, việc của Tô Nhược Hân là dọn hàng lên xe đẩy, đẩy vào trong kho hàng, sau đó dọn xuống.”
Những gì cô ta nói đều là sự thật.
Nếu bác sĩ Mạc đã hỏi, tất nhiên cô ta sẽ trả lời.
Vừa nói xong, cô ta bỗng phát hiện mặt mày Mạc Tử Đơn sầm xuống, vừa nhìn đã biết là ông ta đang nổi giận rồi.
Kế tiếp, bên phía Ngô Dịch An cũng bắt đầu nói bậy: “Bác sĩ Mạc, ông nghe tôi nói đi, chắc chắn là Tô Nhược Hân không nói rõ nên tài xế mới chở hàng đến cửa kho thôi.”
“Đưa số điện thoại của tài xế xe hàng cho tôi.”
Mạc Tử Đơn gân cổ hét lớn, trong ấn tượng của mọi người, một Mạc Tử Đơn chưa bao giờ lớn tiếng quát mắng người khác lúc này lại thật sự gào lên.
Sắc mắt Ngô Dịch An lúc này chốc hồng chốc trắng, tốc độ thay đổi nhanh chóng mặt, chẳng khác nào con tắc kè hoa.
“Chuyện này…”
“Đưa cho tôi.” Bây giờ Mạc Tử Đơn không muốn hỏi về Tô Nhược Hân, càng không muốn tra khảo gì Ngô Dịch An, thứ ông ta cần chỉ là số điện thoại của tài xế lái xe hàng thôi.
Thế nhưng thứ này lại là chìa khóa của sự việc.
Bởi vì chỉ cần có nó, chỉ cần liên lạc được với tài xế xe hàng, vậy thì rốt cuộc là Tô Nhược Hân không nói rõ ràng làm tài xế hiểu lầm, chỉ chở hàng tới trước cửa kho rồi đi hay là có nguyên nhân nào.
khác, tất cả sẽ lập tức có đáp án.
“Cái đó… tôi… tôi không nhớ.”
“Đưa điện thoại của tài xế xe hàng cho tôi. Ngô Dịch An, đây là cơ hội cuối cùng của ông, nếu ông còn lần lữa không chịu nói, tôi báo cho ông hay, kết cục của ông không chỉ dừng lại ở những gì tôi nói trong điện thoại lúc trước đâu. Từ nay về sau, không chỉ ở mỗi thành phố T là ông không được sống yên ổn thôi, mà trên khắp nước Z sẽ không có chốn cho ông dung thân. Dù ông có bay ra nước ngoài thì cũng đừng mơ tới chuyện có thể lăn lộn tiếp trong ngành Y này nữa.”
Trước mặt bao người, giọng Mạc Tử Đơn ngày càng lạnh. Nếu có thể giết người bằng ánh mắt, có lẽ ông ta đã giết quách Ngô Dịch An luôn cho rồi.
Ngô Dịch An bị ánh mắt kia dọa sợ đến nỗi giọng cũng run rẩy: “Không… không cần gọi, là tôi bảo tài xế để hàng bên ngoài kho.”