Chương 1035
Bốn chữ này hời hợt trôi nổi trong phòng khách, Hạ Thiên Tường hơi sững sờ: “Anh biết sao?”
“Biết gì chứ?” Kết quả, người hỏi ngược lại không phải Trần Sang mà là Tô Nhược Hân đang bưng cà phê và trà ra.
Hai ly cà phê, hai tách trà.
Còn của cô lại là một ly sữa nóng.
Buổi chiều cô vác số thùng kia rất mệt rồi.
Cho nên bây giờ chỉ muốn thứ gì đó nóng thôi.
Cho nên nước ép hoa quả tươi gì đó cô không dám uống.
Phát hiện hai người đàn ông đây mỗi người tìm một vị trí cách xa nhau, Tô Nhược Hân mới bước đến trước sofa: “Hạ Thiên Tường anh đừng ngồi ở giữa, em muốn ngồi nữa.”
“Được.” Hạ Thiên Tường lập tức dời chỗ ngồi, để Tô Nhược Hân ngồi bên cạnh mình.
Ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người cô gái, giây phút này Hạ Thiên Tường rất hài lòng.
Tô Nhược Hân ngồi bên cạnh anh sẽ cho người ta cảm giác cô là nữ chủ nhân của nơi đây, còn anh là chủ của ngôi nhà này.
Như vậy mối quan hệ giữa cô và Trần Sang bất chợt bị kéo ra rất xa.
“Anh Sang, sao anh lại đến đây?” Tô Nhược Hân uống một ngụm sữa nóng, cười hỏi anh ta.
“Nhìn không thuận mắt hai tên cặn bã kia, hơn nữa gần đây trong thành phố T không có việc gì làm nên ngứa tay.” Trần Sang ăn ngay nói thật, không hề giấu giếm Tô Nhược Hân.
Dù sao vừa rồi lúc Tô Nhược Hân mở cửa, cô đã nhìn thấy hai tên cặn bã ngoài kia rồi.
“Ừm, hai người kia bị đánh sẽ càng khỏe hơn.” Tô Nhược Hân cười, trong đầu lóe lên cảnh tượng lúc nãy mở cửa nhìn thấy Mạnh Tiệp Dư và Ngô Dịch An, buổi chiều lúc đôi cẩu nam nữ này ức hiếp cô chắc chắn sẽ không ngờ sẽ gặp phải kết cục này.
Bây giờ đúng là muốn thảm bao nhiêu có bấy nhiêu.
Bởi vì cô vừa nhìn là biết tình hình của hai người này, Mạnh Tiệp Dư bị đánh đến chỉ sót lại một hơi thở, còn Ngô Dịch An thì rất nhanh thôi sẽ bị dày vò đến kêu cha gọi mẹ.
Đây không phải là chủ ý của cô đâu.
Hoàn toàn là sự cố chấp của một mình Trần Sang.
Nhưng cô rất thích.
Loại người Mạnh Tiệp Dư và Ngô Dịch An đáng đời bị dạy dỗ lâu dài, sau này lúc ức hiếp người khác cũng sẽ biết tiết chế lại.
“Nhược Hân, sau này cho dù là trong cuộc sống hay công việc, chỉ cần có người ức hiếp cô thì cô cứ gọi điện thoại nói cho tôi biết, tôi sẽ đến thẳng đó xử lý cho cô, bảo đảm xử lý gọn gàng sạch sẽ, không để lại mối họa nào.” Trần Sang cười nói tiếp.
Tô Nhược Hân gật đầu: “Cảm ơn, nhưng tôi thấy dùng cách của mình cũng rất tốt, không thấy máu đã bắt được người, rất sảng khoái.”
“Ấy, cách của em là anh dạy mà nhỉ.” Kết quả, Tô Nhược Hân vừa nói xong thì Hạ Thiên Tường đã nhẹ nhàng lên tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân ửng đỏ: “Cho nên, đây không phải là em tự pha cà phê và trà cho anh sao.”
“Xem như em nhanh ý đấy. Hạ Thiên Tường mỉm cười, đặt bút cảm ứng trong tay xuống, lúc này mới bưng ly cà phê lên.