Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1037



Chương 1037

Hạ Thiên Tường ngẩng đầu nhìn Trần Sang: “Nếu anh đã nói đến mức này, khéo hiểu lòng người như thế, vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Hạ Thiên Tường, anh muốn chết à.” Tô Nhược Hân tức điên lên, đánh một phát vào người Hạ Thiên Tường, đánh một cái còn chưa hết giận, ngay sau đó lập tức đánh cái thứ hai.

Hai người đàn ông này mỗi người một câu, nói cứ như cô và Hạ Thiên Tường quá đáng lắm vậy.

Nhưng chuyện này mà lại nói toẹt ra trước mặt cô như thế, có phải quá không tôn trọng cô rồi không?

Cô giận rồi.

Đánh mấy lần cũng chưa hết giận, lại véo mạnh mu bàn tay Hạ Thiên Tường mấy cái.

Mà từ đầu đến cuối, Hạ Thiên Tường bị đánh đều không đánh lại, bị mắng cũng không nói lại.

Ban đầu Trần Sang kinh ngạc nhìn Tô Nhược Hân xử lý Hạ Thiên Tường, lập tức lặng lẽ cất bước, chớp mắt đã biến mất trước cửa lặng yên không tiếng động.

Đối với anh ta mà nói, tình cảnh vừa nấy là một kiểu tra tấn.

Cái gì gọi là đánh là hôn mắng là yêu, bây giờ anh ta đã hiểu.

Chính là kiểu của Tô Nhược Hân đối với Hạ Thiên Tường.

Mà anh ta, chỉ có thể hâm mộ.

Nhưng mà, anh ta cũng đáng đời, ai bảo anh ta là người trước đây đã bắt cóc Tô Nhược Hân, suýt nữa đã làm hại đến Tô Nhược Hân chứ.

So với điểm xuất phát giữa Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân, anh ta còn kém một đoạn dài.

Cửa mở ra.

Cửa đóng lại.

Ngoài hành lang, Mạnh Tiệp Dư vẫn quỳ ở nơi đó, Ngô Dịch An còn đang máy móc di chuyển cái rương, rõ ràng đã cố gắng hết sức, nhưng chỉ là đang cố gắng gượng mà thôi.

Trần Sang đi lướt qua hai người, sau đó lạnh nhạt nói với tay sai: “Đưa đến cây cầu lớn gần nhất, ném thẳng từ trên cầu xuống, sống là số của bọn họ, chết cũng cũng là số của bọn họ.”

Anh ta không thẳng tay kết thúc cuộc đời của bọn họ đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Mạnh Tiệp Dư nghe thấy.

Ngô Dịch An cũng nghe thấy.

Thế nhưng Mạnh Tiệp Dư vốn không nói nên lời.

Mà Ngô Dịch An muốn nói cũng không có gan.

Vừa nãy động tác di chuyển rương của ông ta hơi chậm một chút xíu, đã phải hứng chịu hai phát đạp, đá vừa trúng eo của ông ta, bây giờ ông ta đã biết, Tô Nhược Hân thật sự là tổ tông không chọc nổi.

Nếu như trên đời này thật sự có thuốc hối hận, chắc chắn bây giờ ông ta sẽ mua uống hết tất cả.

Kết quả của việc chơi đùa với người phụ nữ Mạnh Tiệp Dư ngày, bây giờ đang rất chơi vơi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt đi.

Hai người bị lôi, kéo về phía thang máy.

Đó là một loại cảm giác tận thế.

Nếu thật sự bị ném từ trên cầu lớn xuống sông, đang vào mùa hạ, nước sông chảy xiết, bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều.

“Anh Sang, anh chờ một chút.” Đúng lúc này, cửa căn hộ sau lưng lại mở, Tô Nhược Hân kêu một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.