Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1048



Chương 1048

“Ôi mặt tôi đau quá, tôi muốn hai mươi tư triệu.”

Thấy quản lý cửa hàng đồng ý đưa mười tám triệu nhanh quá, người phụ nữ lập tức đổi ý.

Quản lý sâm mặt: “Cô cố ý đúng không?”

Phản ứng của người phụ nữ này khiến người ta không khỏi cảm thấy nghỉ ngờ.

“Hay là bà thử biến khuôn mặt mình thành giống như tôi xem bà có vui được không? Sao tôi lại cố ý được? Tôi đã bị sản phẩm của cửa hàng các bà làm hại người không ra người, ma không ra ma thế này rồi, mặt cũng đã đỏ hết lên rồi đây.” Người phụ nữ càng hét càng to, mục đích là để thu hút người khác nhìn lại đây rồi tiếp tục đòi hai mươi tư triệu tiền bồi thường.

“Vậy nếu tôi đưa cho cô hai mươi tư triệu có phải cô sẽ lại đòi tôi ba mươi triệu không? Người như cô đã không còn khiến người khác tin được nữa rồi.”

Quản lý cửa hàng cực kỳ nghi ngờ nhân phẩm của người phụ nữ này.

“Không, đưa cho tôi hai mươi tư triệu tôi sẽ lập tức đến bệnh viện khám mặt ngay, tôi lấy tiền để chữa bệnh chứ không phải để tìm việc khác.” Người phụ nữ tiếp tục đòi tiền như một lẽ đương nhiên.

Quản lý cửa hàng nhíu mày, cắn răng: “Đưa cho cô ta.

Sau đó nhân viên thu ngân bắt đầu đếm tiền.

Thấy hai mươi tư triệu gần được đưa ra, thấy người phụ nữ đưa tay ra chuẩn bị lấy, Tô Nhược Hân đột nhiên lên tiếng: “Vết mẩn đỏ trên mặt cô ta không phải do mỹ phẩm của cửa hàng.”

Cô lên tiếng hơi bất ngờ, lại thêm âm lượng đủ để người xung quanh nghe thấy nên lập tức thu hút mọi người trong và ngoài cửa hàng đều nhìn lại.

“Cô… Cô nói linh tinh gì thế hả?” Người phụ kia kia vốn đã sắp nhận được hai mươi tư triệu, nhưng Tô Nhược Hân vừa lên tiếng, nhân viên thu ngân đã bất giác cất tiền đi, sau đó cũng nhìn Tô Nhược Hân.

Hai mươi tư triệu đối với người giàu là con số nhỏ, nhưng đối với người bình thường thì nó là cả hai tháng tiền lương, thậm chí là ba tháng.

Vì vậy thực sự không ít.

Nhận được ánh mắt chất vấn muốn giết người của người phụ nữ, Tô Nhược Hân vẫn thờ ơ lên tiếng: “Vết mẩn đỏ trên mặt cô không liên quan gì đến kem nền trên tay cô.”

“Hừ, mặt tôi thành ra thế này là do kem nền của cửa hàng này, khi tôi vào cửa hàng mặt vẫn bình thường, vừa thoa thử kem nền này lên thì mặt nổi mẩn, chẳng lẽ điều này vẫn không thể chứng minh là tôi dùng kem nền mới nổi mẩn sao?”

“Không thể.” Tô Nhược Hân yên lặng đứng ngoài đám đông, nhưng giọng điệu lại cực kỳ chắc chắn.

“Cô nói không thể là không thể à, con nít con nôi nói năng lung tung, đúng là vô lý.” Người phụ nữ bắt đầu gào lên.

“Người vô lý là cô đấy, vết mẩn đỏ trên mặt cô chắc chắn có liên quan đến thứ gì đó đang được giấu trên người cô.”

“Cô giấu gì trên người hả?” Một nhân viên bán hàng nghe Tô Nhược Hân nói vậy thì lập tức nhìn vào túi của người phụ nữ.

Từ túi áo khoác đến túi quần, cô ấy đã nhìn hết một lượt: “Để chúng tôi tìm thử đi.”

“Các cô không phải cảnh sát dựa vào đâu mà lục soát người tôi? Tôi không đồng ý.” Người phụ nữ ngửa cổ lên, giống như chim khổng tước cao ngạo nhìn người khác, dáng vẻ vênh váo hống hách như thể ai dám động đến cô ta là sẽ tới công chuyện ngay lập tức.

Cô ta hét lên như vậy, nhân viên bán hàng cũng không thể đè cô ta ra để soát người được.

Dù sao cũng là nhân viên cửa hàng, nếu thật sự không tìm được gì, chưa biết chừng người phụ nữ này sẽ càng thêm hống hách đòi thêm tiền bồi thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.