Chương 1052
“Có cần đưa gương cho cô soi không? Trên cổ cô cũng có vết ban đỏ rồi. Nhưng để cô tâm phục khẩu phục, tôi chỉ đặt chiếc lá này xuống vài vị trí thôi, còn bây giờ cô có thể thử lọ kem nền đó lên các vùng khác trên cổ để nhìn xem có nổi ban đỏ hay không. Nếu như vết ban đỏ không xuất hiện thì chứng tỏ suy đoán của tôi là chính xác, còn nếu chúng nổi lên thì chứng tỏ tôi đã phán đoán sai lầm”
Tô Nhược Hân đưa ra lời đề nghị thẳng thừng.
Người phụ nữ kia càng nghe càng tái mặt, ánh mắt rơi vào chiếc gương trước mặt, khi nhìn thấy vết ban đỏ trên cổ mình thì cả người cô ta mềm nhữn và ngồi phịch xuống đất: “Cô tránh ra đi. Tôi không muốn thử. Tôi không muốn thử…”
Đây là chơi xấu.
Phản ứng của cô ta khiến mọi người ở hiện trường lập tức hiểu ra mọi chuyện. Quả nhiên cửa hàng trên lầu kia đã cố tình cài cắm và gây rắc rối cho cửa hàng này.
Nhưng rốt cuộc họ không thể ngờ lại gặp một cô bé vô cùng thành thạo này. Thế là thất bại.
“Cô bé, cảm ơn cô đã giải vây cho cửa hàng của chúng tôi. Cô vừa chọn được một lọ nước hoa đúng không? Cửa hàng chúng tôi sẽ miễn phí đơn hàng này cho cô.” Quản lý cửa hàng nắm chặt bàn tay của Tô Nhược Hân và tình nguyện miễn phí đơn hàng cho cô.
“Ơ kìa, chỉ miễn phí một lọ nước hoa không phải là quá ít sao?” Những người đang xem náo nhiệt la ó âmTĩ.
Tô Nhược Hân hơi xấu hổ: “Chỉ là đúng lúc gặp chuyện bất bình nên không thể khoanh tay đứng nhìn thôi. Tôi không cần miễn phí hóa đơn đâu.”
“Tớ muốn miễn phí hóa đơn. Tô Nhược Hân, nếu cậu không mua thì để tớ mua miễn phí đi. Cậu nhìn này, mu bàn tay của tớ vẫn còn rất ngứa, vô cùng ngứa” Dương Mỹ Lan nói xong thì lại gãi tay mình.
Quản lý cửa hàng thấp giọng cười và nói: “Nếu như vừa rồi cô không thử nghiệm thì mọi chuyện cũng sẽ không được giải quyết thuận lợi và nhanh chóng như vậy. Được! Hôm nay, tất cả đơn hàng của hai người đều được miễn phí” So với hai mươi bốn triệu đồng kia, số đồ trang điểm trong giỏ xách của hai người nhiều nhất cũng chỉ khoảng sáu hoặc chín triệu đồng, bà cũng không lỗ vốn.
Dương Mỹ Lan lập tức phấn chấn: “Wow, Tô Nhược Hân! Sau này đi mua sắm, tớ nhất định sẽ lôi cậu đi theo. Cậu quá cao thượng với một người nghèo như tớ đấy.”
Tô Nhược Hân suýt chút nữa đã bật cười. Dương Mỹ Lan giả nghèo thật sự rất giống.
Nhưng vừa nhắc tới tiền, cô lại nhớ đến khoản tiền khổng lồ mà ba Mỹ Lan đã bỏ ra cho mẹ Mỹ Lan để hai người các cô vào được đại học Nam Kinh.
Bên này các cô đang vui vẻ chọn đồ, còn bên kia thì hai người được cửa hàng trên lầu cài cắm tới đây đã bị nhân viên bảo an của trung tâm thương mại đưa đi.
Cách gây sự vô trách nhiệm như vậy nếu không bị xử lý nghiêm thì e rằng các cửa hàng khác cũng sẽ hùa theo giành giật, không từ thủ đoạn để kiếm tiền một cách bất chấp.
Cuối cùng, tuy Dương Mỹ Lan đã lớn tiếng bảo rằng muốn miễn phí đơn hàng, nhưng cô ta đã đi loanh quanh cửa hàng vài vòng mà không bỏ thêm thứ gì vào giỏ.
Suy cho cùng, Dương Mỹ Lan cũng rất ngượng ngùng với việc miễn phí đơn hàng.
Sau đó nhân viên thu ngân tính tiền. Tất cả mỹ phẩm được chọn trong giỏ vừa vặn khoảng sáu triệu đồng.
Dương Mỹ Lan rút thẻ ra: “Quẹt thẻ.”
“Cô bé, vừa rồi quản lý cửa hàng của chúng tôi đã đặc biệt căn dặn rằng cô sẽ được miễn phí toàn bộ đơn hàng này.” Nhờ có Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan, bọn họ không chỉ thu hồi tổn thất mà còn khôi phục được danh tiếng của cửa hàng, đây là điều mà dẫu có tiền cũng không đổi được.
Dương Mỹ Lan gãi đầu: “Tôi chỉ là nói đùa thôi, thật sự không cần miễn phí đâu.”
“Quản lý cửa hàng của chúng tôi không nói đùa đâu. Bà ấy dặn dò là phải miễn phí đơn hàng.”
“Này, chị làm thế là không tôn trọng khách hàng đấy.” Dương Mỹ Lan lớn tiếng hô lên.