Chương 1053
Nhưng nữ nhân viên thu ngân không hề sợ hãi, nhất quyết không chịu lấy tiền của cô ta.
Nhìn số mỹ phẩm trong giỏ mà bản thân đã cẩn thận lựa chọn để mang tới trường, Dương Mỹ Lan chợt không muốn mua nữa.
Bởi vì cô ta không muốn lợi dụng cửa hàng này.
Nhưng cô ta lại hơi luyến tiếc.
Chung quy thì thật khó để lựa chọn.
Thấy cô ta đang rối rắm, Tô Nhược Hân nhịn không được nên đã mỉm cười và nói: “Vừa rồi không phải cậu đã la lối âm ï đòi miễn phí hóa đơn sao?
Bây giờ lại không muốn nữa rồi à?”
Dương Mỹ Lan liếc nhìn cô: “Chẳng phải tớ chỉ nói đùa thôi sao!”
“Được rồi. Nếu cửa hàng thật lòng muốn miễn phí hóa đơn thì cậu cứ việc nhận đi. Cùng lắm thì sau này cậu lại tới đây để mua sắm thêm vài lần nữa. Dù sao thì vẫn tốt hơn việc ủng hộ cửa hàng trên lầu.”
“Đúng vậy! Cô bé này nói rất có lý. Cô hãy nhận đi. Ngoài ra, tôi còn chọn cho cô Tô hai lọ nước hoa đặc biệt này nữa!”
Tô Nhược Hân nhìn lọ nước hoa do quản lý cửa hàng đưa tới thì lắc đầu: “Tôi không thích mùi hương nồng nặc, tôi chỉ thích mùi nhẹ nhàng thôi.”
“Ừm, tôi lựa chọn dựa theo sở thích của cô đấy.
Hai loại nước hoa này đều là mùi hương nhẹ nhàng mà cô thích.” Quản lý cửa hàng giải thích.
“Sao bà biết tôi thích gì?” Tô Nhược Hân hơi mông lung.
“Đương nhiên là biết. Tôi chỉ căn cứ vào lọ nước hoa mà cô đã chọn để phán đoán thôi. Mắt nhìn của cô rất tốt, nhưng lại không nỡ chọn loại đắt tiền. Cô cứ thử hai loại nước hoa này đi. Tôi đảm bảo bạn trai của cô sẽ vô cùng yêu thích.”
Tô Nhược Hân không ngờ rằng nói chuyện một hồi lại nhắc tới vấn đề bạn trai của cô. Phải công nhận rằng quản lý cửa hàng là một người rất tinh tường, bởi cô mua nước hoa quả thật là mua vì Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường chính là bạn trai của cô.
Chẳng qua anh đang là bạn trai bí mật chứ vẫn chưa công khai.
Đó là do Hạ Thiên Tường muốn giữ bí mật, nếu không thì hiện giờ cô cũng chẳng phản đối chuyện này.
Cô nghĩ cô đã yêu anh mất rồi.
Nếu không thì bây giờ cô sẽ không toàn tâm toàn ý để chuẩn bị cho buổi tối.
Hạ Thiên Tường, anh là của cô.
Thấy cô đã hơi động lòng, quản lý cửa hàng bèn mở nắp lọ nước hoa, đưa đến gần mũi Tô Nhược Hân.
Quả thật là mùi hương thoang thoảng. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy lọ nước hoa thì sẽ không thể tin nổi đây là mùi hương của nước hoa. Rõ ràng đây đúng là mùi hoa bình thường mà, mang đến cho người ta cảm giác dư vị bất tận.
Thế nên vừa ngửi đã biết đây là loại nước hoa rất cao cấp: “Cái này… có phải cái này rất đắt không ạ?”
“Tặng cho người có mắt nhìn hàng thì sẽ không đắt. Cô gái à, tặng cho cô nhé.” Quản lý cửa hàng cười vô cùng chân thành. Bà chính là thành tâm thành ý muốn tặng cho Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân thật sự rất ngại: “Không, không cần đâu ạ.’ Cô xua tay từ chối, cầm lấy lọ nước hoa miễn phí đã chọn trước đó, rồi kéo Dương Mỹ Lan rời khỏi đó.