Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1054



Chương 1054

Nhưng quản lý cửa hàng lại nhất định không muốn để cô đi. Bà chạy theo hai người, sau đó bỏ lọ nước hoa vào túi Dương Mỹ Lan rồi cất cao giọng: “Cô gái à, hôm nay thật sự cảm ơn cô.”

Quản lý thực sự biết ơn Tô Nhược Hân từ tận đáy lòng. Nếu không có Tô Nhược Hân thì hôm nay bà sẽ vừa bị mất tiền vừa bị mất danh dự, bà sẽ bị tổn thất rất nhiều.

“Không cần cảm ơn đâu ạ.” Tô Nhược Hân khoát tay, lòng tốt khó từ chối, cùng lắm thì sau này cô đến đây thêm mấy lần nữa là được rồi.

Mặc dù, cô không dùng đồ trang điểm nhưng ở đây cũng có những mấy thứ linh tỉnh như bông mút rửa mặt, bàn chải đánh răng và kem đánh răng nữa.

Vừa rời khỏi cửa hàng mỹ phẩm, Dương Mỹ Lan bèn đấm cho Tô Nhược Hân một cú: “Sao cậu biết người phụ nữ kia đang giấu chiếc lá trong người?”

“Bởi vì vết ban đỏ trên mặt cô ta chính là do dị ứng với chiếc lá đó.”

“Tô Nhược Hân à, cậu giỏi quá đi mất. Chỉ mới liếc qua một vết ban đỏ mà đã có thể biết được tại sao cô ta lại bị như vậy rồi. Thần kỳ quá.” Dương Mỹ Lan nhìn Tô Nhược Hân với vẻ mặt ngưỡng mộ.

Nhưng đối diện với ánh mắt ngưỡng mộ của Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân lại cảm thấy buồn bã.

Cô có thể trị một ít bệnh vặt, bệnh lạ nhưng lại không có cách nào chữa được căn bệnh ung thư vú giai đoạn cuối của mẹ Mỹ Lan. Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy vô cùng bất lực.

Không phải không muốn trị, mà là không có cách nào để trị cả.

Đang đi thì tình cờ đi ngang qua một cửa hàng bán nội y, Dương Mỹ Lan bèn kéo Tô Nhược Hân đi vào, rồi dùng khuôn mặt không hề ngượng ngùng, thoải mái hỏi thẳng: “Ở đây có nội y gợi cảm không?

Câu hỏi này thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong và ngoài cửa hàng.

Những ánh mắt kia khiến Tô Nhược Hân hận không thể tìm một lỗ mà chui vào. Những hành động này của Dương Mỹ Lan khiến cô cảm thấy rất ngại ngùng.

Sau đó, Tô Nhược Hân không chịu nổi những ánh mắt này nữa nên đã xoay người đi ra ngoài: “Cậu cứ chọn đi nhé, tớ ra ngoài chờ.”

“Ơ, da mặt mỏng quá vậy, mua nội y gợi cảm thì sao nào? Phụ nữ tự làm bản thân hài lòng là điều đương nhiên mà.” Dương Mỹ Lan buồn cười nhìn theo bóng dáng Tô Nhược Hân lao ra khỏi cửa hàng rồi lắc đầu nói.

Tô Nhược Hân đi ra ngoài rồi nên Dương Mỹ Lan chỉ có thể mua giúp cho cô.

Nhân viên bán hàng đi tới đón tiếp, chỉ vào những sản phẩm nằm trong góc rồi nói: “Đều ở đây hết, cô cứ thoải mái chọn lựa.” Loại đồ lót này chỉ có ít người thích. Hơn nữa, người bình thường đến mua cũng không muốn để người khác biết nên thường thì nó sẽ được đặt trong góc để mọi người lặng lẽ chọn mua.

Người am hiểu mua sắm vào cửa hàng nội y sẽ tự động tự giác đi vào trong góc tìm kiếm món đồ phù hợp với mình. Chỉ những người không biết mới tìm kiếm nó ở nơi dễ thấy nhất.

“Không phải tôi cần đâu mà người cần mặc là cô bạn thân vừa chạy ra khỏi cửa hàng của đấy. Cô xem giúp tôi cỡ nào là phù hợp với cô ấy?”

Nhân viên bán hàng bèn đi về phía Tô Nhược Hân hai bước rồi nghiêm túc nhìn lướt qua dáng người của cô một lượt, sau đó mới nói với Dương Mỹ Lan: “Ngực cô ấy là cỡ B, vòng eo tâm 56cm, cứ mua theo cỡ này được không?”

“Được, cô chọn loại nào mà đẹp và đặc biệt nhé, nếu không lỡ làm hỏng việc lớn của bạn thân tôi, tôi sẽ đến hỏi tội cô đó. Cho dù cô có chuyển sang làm việc ở nơi khác thì tôi cũng có thể tìm được cô.”

“Vâng, tôi chọn ngay.” Vừa nãy nhân viên bán hàng cố tình đi hơi chậm một chút, chính là muốn quan sát xem liệu Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan muốn mua thật hay không.

Dù sao thì trông hai cô gái này cũng còn rất trẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.