Chương 1057
Nhiều người thì có thể vừa trang điểm vừa nói chuyện, thời gian sẽ trôi nhanh hơn chút.
Hai người đón xe tới phòng làm việc của Trần Minh.
Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng một người phụ nữ truyền tới: “Trần Minh, hôm nay cậu thật sự không rảnh sao?”
“Vâng, tôi có lịch hẹn trước rồi, xin lỗi.”
“Vậy bao giờ cậu có thời gian?”
Trần Minh nhìn đồng hồ: “Hôm nay nhanh nhất cũng phải sau sáu giờ tối. Lần sau bà Mai muốn đến chỉ cần hẹn trước là được. Nhất định tôi sẽ giành thời gian cho bà.”
“Hừ, sau này cậu đừng mơ có thể làm ăn với tôi nữa.” Hướng Cần giận dữ nói rồi xoay người rời khỏi phòng làm việc của Trần Minh.
Ngay lúc đó, bà ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai cô gái đang đi tới. Một người bà ta không biết, nhưng người còn lại rõ ràng là Tô Nhược Hân.
Con nhóc đề tiện có hóa thành tro bà ta cũng nhận ra.
Hướng Cần tiến về phía trước chặn đường Tô Nhược Hân: “Cô tới đây làm gì?”
Tô Nhược Hân ngẩng đầu lên thấy đó là bà Mai thì thản nhiên đáp: “Tránh ra, tôi không có nghĩa vụ phải nói cho bà biết.”
Giáo dưỡng của bà Mai thật sự còn kém hơn đứa con gái Mai Diễm Tinh của bà ta mấy bậc lận. Cô khinh thường.
“Hừ, bây giờ cô ỷ vào việc là người có ơn cứu mạng Hạ Thiên Tường hay đang ỷ vào việc cô là em gái của Cận Liễm vậy?”
“Tôi chỉ là chính tôi mà thôi. Tôi lặp lại lần nữa, tránh ra.”
“Cô không nói cô đến đây làm gì thì tôi sẽ không tránh.” Hướng Cần nhìn thấy Tô Nhược Hân thì vô thức nhận định vị khách mà Trần Minh đang chờ chính là Tô Nhược Hân. Nghĩ đến khả năng này, bà ta xù lông lên.
Sở dĩ bà ta đến tìm Trần Minh để trang điểm là vì đêm nay bà ta phải tham dự một sự kiện rất quan trọng.
Thế mà Trần Minh cứ cố tình không nể mặt bà ta, không trang điểm cho bà ta. Cho nên bây giờ Hướng Cần đã tức giận đến nỗi sắp hộc máu.
“Cô Tô à, sao cô tới rồi mà không vào?” Kết quả là ngay lúc Hướng Cần còn đang nghỉ ngờ thì phía sau lại vang lên giọng của Trần Minh.
Một câu này của anh ta đã chứng minh rằng vị khách mà bây giờ anh ta phải tiếp đón chính là Tô Nhược Hân.
Đột nhiên Hướng Cần thấy hơi khó chịu. Lần trước ở Khê Vọng Lãng Đình, vì Tô Nhược Hân mà hai vợ chồng nhà bà ta bị mất mặt. Căn biệt thự mà bà ta ưng ý cuối cùng lại thuộc về Tô Nhược Hân. Đến tận bây giờ văn phòng làm việc của Khê Vọng Lãng Đình vẫn không cho phép hai vợ chồng nhà bà ta đi vào. Cận Liễm kia thật đúng là người nói được làm được.
Sau đó lại đến giờ phút này, bà ta muốn đến trang điểm, kết quả là lại bị Tô Nhược Hân phá rối.
“Cô… Cô đến tìm Trần Minh ư?”
Tô Nhược Hân thản nhiên nhìn bà ta một cái: “Đúng thế, xin cho qua.”
“Nếu tôi nói tôi sẽ không tránh ra thì sao nào?”