Chương 1061
Bên kia, Dương Mỹ Lan đang nhắm mắt ngủ đột nhiên bị hai chữ “miễn phí” đánh thức, giật mình ngồi thẳng dậy: “Cái gì miễn phí cơ? Tôi cũng muốn”
“Mẫu dùng thử.” Phía sau, Khâu Quán Anh nhẹ nhàng thả đuôi tóc Dương Mỹ Lan xuống, lại liếc mắt nhìn cô gái trong gương.
Trang điểm đã xong.
“Tôi muốn có, tôi muốn có.” Dương Mỹ Lan vừa nói vừa nhìn mình trong gương, sau đó bỗng nhảy dựng lên, dán sát vào gương: “Người này là tôi ư? Là tôi thật à?”
Vẻ mặt không thể tin nổi làm cho Khâu Quán Anh và Tô Nhược Hân đều không nhịn được cười ra tiếng, Tô Nhược Hân không thể không nói: “Lẽ nào đó không phải cậu, mà là tớ?”
“Ái chà, hóa ra trang điểm xong lại đẹp thế, bảo sao nhiều phụ nữ tới trang điểm, đẹp đến mức suýt chút nữa thì tôi không nhận ra mình luôn.”
“Ha ha, tay nghề của Quán Anh tốt lắm, tháng sau nó đi tham gia thi đấu quốc tế, đợi đến lúc nó đoạt giải rồi, cô mà muốn nó tạo kiểu tóc cho thì e là phải xếp hàng đến tận đảo .Java đấy.”
Dương Mỹ Lan cảm thấy hơi ngại: ‘Khâu Quán Anh, trước đây tôi có xem thường anh, còn thái độ với, anh đừng để bụng nhé. Sau này anh thành danh rồi, tôi có thể đến trang điểm bất cứ lúc nào không?”
“Hừ.” Khâu Quán Anh hừ một tiếng.
Trần Minh không nhìn nổi được nữa, nên không thể không nghiêm mặt nói: ‘Ấy, Khâu Quán Anh, cậu phải nói như này này, cô Dương, sau này đãi ngộ mà cô nhận được khi đến tìm tôi sẽ giống như sự đãi ngộ mà cô Tô nhận được khi đến tìm thầy tôi. Lúc nào tôi cũng chờ sẵn, khi nào cũng có thời gian.”
Nghe được câu này, Tô Nhược Hân không thể tin nổi mà quay đầu nhìn Trần Minh, trong khi Dương Mỹ Lan thì hai mắt long lanh nhìn Khâu Quán Anh phía sau. Lần đầu tiên, cô phát hiện ra rằng mặc dù chàng trai này trông lạnh lùng, nhưng vẫn rất đẹp trai: “Sao anh không nói gì thế?”
Với tư cách là một người thầy, Trần Minh đã dạy cậu ta phải nói thế nào, nhưng Khâu Quán Anh dường như không nghe thấy, đang thu dọn đồ nghề mà cậu ta vừa dùng.
“Này, sao anh không nói gì?” Dương Mỹ Lan sốt ruột, quơ quơ tay trước mặt Khâu Quán Anh, hỏi lại.
“Được.”
“Phì.’ Tô Nhược Hân phì cười, lần đầu tiên thấy Dương Mỹ Lan phải chịu thua, cô rất vui.
“Trần Minh, anh nhìn học trò của anh này, đến nói chuyện cũng không biết, anh dạy anh ta đi. Anh ta chẳng nói tiếng nào cả.”
“Nó ấy à, như cái hũ nút ấy, cô cứ coi như nó nói rồi đi”
Như cái hũ nút, Hạ Thiên Tường cũng từng như cái hũ nút.
Nhưng sau khi ở bên cô, anh đã thay đổi rất nhiều.
Tâm trí Tô Nhược Hân lại bay đi tận đâu.
Bay về phía Hạ Thiên Tường.
Thế cho nên khi rời khỏi, vẫn là Dương Mỹ Lan dắt tay cô đi.
Trông như người mất hồn.
“Tô Nhược Hân, tỉnh lại đi, cậu không thể bị bà già kia làm ảnh hưởng được, Hạ Thiên Tường sẽ không phản bội cậu, trả điện thoại cho tớ, tớ cũng sẽ không phản bội cậu. Tớ đảm bảo sẽ không mách lẻo với anh ấy”
“Không.” Tô Nhược Hân vẫn nắm chặt điện thoại của Dương Mỹ Lan, dường như không có ý định trả lại cho cô ta.
Dương Mỹ Lan cau mày, chỉ đành im miệng.