Chương 1062
Nếu không, cô ta cảm thấy nếu cô ta dám giật lại điện thoại từ tay Tô Nhược Hân thật, Tô Nhược Hân sẽ chỉ càng thêm ngẩn ngơ.
Tình hình của Tô Nhược Hân bây giờ rất không ổn.
Sau khi gọi xe, cô ta vẫn tự mình đưa Tô Nhược Hân về nhà.
Hơn nữa, dù đã đưa về tận nhà, cô ta cũng không định để Tô Nhược Hân một mình trong nhà.
Thậm chí cô ta còn đang nghĩ, nếu tối nay Hạ Thiên Tường không trở về nhà, sợ là Tô Nhược Hân sẽ…
“Tô Nhược Hân, trên đời thiếu gì đàn ông, sẽ luôn có người tốt nhất đang chờ cậu, cho nên cho dù Hạ Thiên Tường có đồng ý đính hôn với Mai Diễm Tỉnh thật thì trời cũng không sập được, cậu xứng đáng có được người đàn ông tốt hơn.” Dương Mỹ Lan thật sự không biết phải khuyên cô thế nào, đành nói bừa mấy câu.
Kết quả Tô Nhược Hân lại máy móc quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cô ta: “Có người đàn ông nào tốt hơn anh ấy nữa sao?”
“Đúng vậy, cậu quên Quý Căn Nguyên rồi à? Tô Nhược Hân, tớ nghe nói cậu ấy sắp về rồi đấy.”
Cuối cùng cái tên Quý Căn Nguyên này cũng khiến gương mặt Tô Nhược Hân có chút sức sống: “Cậu ấy về tìm tớ à? Không thể nào, không thể nào đâu.”
“Sao lại không? Lúc rời đi cậu ấy còn chưa đủ mạnh mẽ, bây giờ nghe nói cậu ấy tốt nghiệp đại học rồi.”
“Dương Mỹ Lan, cậu nói dối thì nhớ viết nháp trước, đến kì nhập học mới thì cậu ấy mới học năm a, “Nhảy lớp.”
Tô Nhược Hân im lặng, lặng lẽ nhìn những tòa nhà cao tầng không ngừng lướt qua ngoài cửa xe. Không biết vì sao khi nghe thấy cái tên Quý Căn Nguyên, lòng cô mới thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Xe taxi dừng dưới khu nhà.
Hai cô gái xuống xe, tay xách nách mang đi vào nhà.
Dương Mỹ Lan như là về tới nhà mình vậy, cởi giày ngã ra sofa: “Mệt chết tớ rồi.”
Tô Nhược Hân lặng lẽ cất đồ của mình vào phòng ngủ, im lặng đóng cửa, để lại Dương Mỹ Lan tự sinh tự diệt trong nhà mình.
“Này, Tô Nhược Hân, tớ sắp chết khát rồi, nghe nói cậu pha cà phê ngon lắm, pha cho tớ một ly được không? Một ly thôi là được, tớ hứa sẽ không đòi hỏi quá số lượng cậu pha cho Hạ Thiên Tường đâu.”
Kết quả, cô ta không nhắc đến Hạ Thiên Tường thì còn đỡ, vừa nhắc đến, cửa phòng Tô Nhược Hân đã đóng sầm một tiếng, khiến cô ta lập tức im bặt.
Dương Mỹ Lan chạy đến gõ cửa phòng Tô Nhược.
Hân: “Tô Nhược Hân, cậu đừng làm tớ sợ, tớ không cố ý nhắc đến anh ấy mà, nếu cậu không thích nghe thấy tên anh ấy, tớ hứa sẽ không bao giờ nhắc đến anh ấy nữa, được không? Cậu mở cửa ra đi, tớ muốn nằm ké cái giường thoải mái của cậu nghỉ ngơi một lát”
Thế nhưng, cô ta có gõ thế nào cũng không được.
Dương Mỹ Lan cố gắng cạy ra, cũng không được.
Tô Nhược Hân khóa trái cửa.
Quay đầu lại, nhìn thấy điện thoại cố định trên bàn trà, chỉ cần cô ta gọi cho Hạ Thiên Tường, mọi chuyện đều sẽ thay đổi, Tô Nhược Hân sẽ không mất hồn mất vía như vậy nữa, nhưng, cô ta có dám không?
Dương Mỹ Lan thề là chỉ cần cô ta dám nói với Hạ Thiên Tường là Tô Nhược Hân đã biết về việc đính hôn của anh, cô ta sẽ thật sự mất đi người bạn thân nhất Tô Nhược Hân của mình.
Trong phòng của Tô Nhược Hân rất yên tĩnh.
Dương Mỹ Lan bên ngoài như đứng đống lửa, như ngồi đống than.