Chương 1067
Đôi kim đồng ngọc nữ Hạ Thiên Tường và Mai Diễm Tỉnh sắp đính hôn, thời gian địa điểm thế nào kính mời quý vị chờ đón.
Tài khoản đăng bài chính là tài khoản chính thức của Tập đoàn Hạ Thị.
Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy lồ ng ngực nghẹn ứ, sau đó toàn thân bắt đầu trở nên khó chịu.
Yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại, hô hấp càng ngày càng khó khăn.
Cũng không biết đã đờ ra nhìn bài đăng kia trong bao lâu, lúc này cô mới nhấn vào biểu tượng chữ x phía trên cùng bên phải màn hình, thoát khỏi bài đăng kia.
Anh ấy sắp đính hôn.
Lần này khác hoàn toàn so với những bài đăng nặc danh hóng hớt khi trước.
Lần này là do tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ Thị đích thân đăng bài.
Điều này đã nói lên tất cả.
Bên ngoài vẫn một màu đen kịt.
Ánh đèn vẫn còn đang lấp lóe đâu đây.
Nhuộm lên bầu trời đêm những vệt ánh sáng huyền ảo.
Tô Nhược Hân đứng dậy, cô cởi bộ nội y gợi cảm trên người ra, cầm kéo cắt nó ra thành những mảnh vụn.
Sau đó lại lấy những bộ khác ra, rồi cũng cắt từng bộ thành mảnh nhỏ.
Ném những mảnh vụn quần áo vào một cái túi, đợi lát nữa xuống lầu vứt đi là được.
Vào phòng tắm, xối nước.
Chẳng qua lần này là để tẩy rửa lớp trang điểm trên mặt.
Lúc rời khỏi khu nhà trọ, Tô Nhược Hân để mặt mộc, trên người mặc quần jean áo sơ mi, chiếc quần jean bị giặt nhiều đến mức phai màu này cô đã mặc được mấy năm rồi, một lần nữa mặc nó lên người thật ra cũng không có cảm giác khó chịu nào.
Rất tốt.
Cô kéo vali, trên đường chỉ có một mình cô lẻ loi đơn độc bước đi trong bóng đêm trước bình minh.
Tất cả những thứ mà Hạ Thiên Tường tặng cho cô đều được cô để lại trong căn hộ phía sau lưng.
Mọi thứ có liên quan tới anh từ quần áo, đố trang sức, giày dép, v. v…đều được đặt trên giường không thiếu một thứ.
Về phần bảy bộ đồ lót tình thú kia, chúng đều bị cô cắt vụn ném vào thùng rác rồi.
Tô Nhược Hân không biết đã đi trong bao lâu, chỉ biết rằng bản thân cô cứ đi mãi đi mãi tới khi trời tờ mờ sáng.
Đúng vậy, không có đêm tối nào không thể vượt qua, không có bình minh nào là sẽ không tới.
Thời gian sẽ luôn trôi đi.
Gô cuối cùng cũng sẽ trưởng thành.
Chỉ là, tất cả mọi sự trưởng thành đều phải trả một cái giá cực đắt.
Tô Nhược Hân ký gửi vali.
Sau đó ngồi lên xe khách đường dài.
Trước khi đi, cô gửi cho Mạc Tử Đơn một tin nhắn, nói rằng cô muốn ra ngoài giải sầu một thời gian, đợi đến khi quay về sẽ tiếp tục đến phòng khám của ông ta thực tập.